Kiều Mạn Phàm không ngạc nhiên lắm khi Kiều Ngữ Phù gọi điện đến chất vấn, suy cho cùng thì việc này cũng liên quan đến cha mẹ Tang.
Kiều Ngữ Phù luôn tìm mọi cách để bảo vệ cha mẹ Tang, cho nên, đối với loại chuyện đưa cha mẹ Tang lên đầu sóng ngọn gió như thế này, Kiều Ngữ Phù tất nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng trong lòng Kiều Mạn Phàm đã có tính toán riêng, đành thở dài: “Ừ, chị muốn tham gia.”
“Chị không thể từ chối được sao? Tình hình sức khỏe của cha mẹ không phải chị không biết. Chị không thể kéo họ vào tình huống này được!” Kiều Ngữ Phù vô cùng lo lắng cho cha mẹ nuôi.
Nếu cha mẹ nuôi biết về sự mâu thuẫn của hai chị em, chắc chắn họ sẽ rất buồn và lo lắng.
Kiều Mạn Phàm đâu đâu cũng toàn là tiếng xấu, lúc này mắng Kiều Mạn Phàm thiểu năng là chính xác, ai ai cũng thể đến đạp một phát, khạc một bãi.
Mấy lời khó nghe như vậy có thể truyền đến tai của hai lão gia nhà họ Tang, hai người đã lớn tuổi rồi, sẽ không chịu nổi sự thật này.
Nghĩ đến đây, Kiều Ngữ Phù tức giận: “Chị có thể nghĩ cho cha mẹ một chút không?”
Kiều Ngữ Phù cảm thấy Kiều Mạn Phàm thật ích kỷ, vì để có thể tham gia chương trình mà đến cả cha mẹ ruột cũng lôi vào, đối mặt với cuộc chiến dư luận.
Kiều Ngữ Phù rất thất vọng, vốn dĩ cô cho rằng Kiều Mạn Phàm đã thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn là như vậy. Ai mà không nhìn ra ý đồ của tổ sản xuất Nhà Có Bảo Bối chứ?
Đây là muốn tạo ra mâu thuẫn giữa Kiều Mạn Phàm với cha mẹ nuôi (của Kiều Ngữ Phù), thế mà Kiều Mạn Phàm lại thật sự đồng ý, tại sao có thể ngu ngốc như vây?
“Không phải chị nói sẽ rút lui khỏi giới giải trí, làm đầu bếp, làm chuyên gia ẩm thực sao?” Giọng Kiều Ngữ Phù trầm xuống, cẩn thận có thể nghe được tiếng nức nở.
Nếu là trước đây, Kiều Ngữ Phù cũng không cảm thấy thất vọng như vậy, dù sao Kiều Mạn Phàm vốn dĩ đã không ra gì, nhưng bây giờ Kiều Mạn Phàm đã phụ lòng tin của cô.
Kiều Mạn Phàm biết Kiều Ngữ Phù lo lắng, đề nghị: “Bây giờ em đang ở đâu? Chúng ta đi uống cà phê rồi nói chuyện.”
Có một số việc không thể nói rõ ràng trong điện thoại được.
Kiều Ngữ Phù lập tức hỏi lại: “Chị đang ở đâu?”
Kiều Mạn Phàm đứng trước cửa quán cà phê, nhìn thấy Kiều Ngữ Phù đeo kính râm và khẩu trang, che kín mít. Kiều Ngữ Phù cũng nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, bước chân dừng lại một chút rồi đi về phía Kiều Mạn Phàm.
“Để em nghe xem chị nói thế nào!” Kiều Ngữ Phù tức giận.
Kiều Mạn Phàm kéo Kiều Ngữ Phù vào quán cà phê, cô gọi một ly cà phê và một món bánh ngọt.
Kiều Ngữ Phù vội vàng đính chính: “Tôi không muốn ăn bánh ngọt, cho tôi một ly cà phê là được.”
Sau đó quay sang hỏi Kiều Mạn Phàm: “Chị nghĩ cái gì mà lại làm vậy?”
Kiều Mạn Phàm hỏi lại: “Em tin tưởng chị không?”
Kiều Ngữ Phù suýt nữa thì cười lạnh thành tiếng: “Em dám tin chị sao?”
Kiều Mạn Phàm uống cà phê ừng ực: “Tại sao lại không? Đúng là chị muốn rời khỏi giới giải trí, nhưng tạm thời không thể rời được. Mà người ta đã mang tiền tới cửa rồi, sao có thể không nhận chứ?”
Kiều Ngữ Phù nghẹn đến mức không nói nên lời: “Chị không rời khỏi giới giải trí cũng không sao, nhưng tại sao chị lại muốn tham gia cái gameshow này?”
Tại sao nhất định phải liên lụy đến cha mẹ Tang? Cư dân mạng chắc chắn sẽ mắng lây luôn qua bọn họ.
Cái đám xấu xa đó muốn tìm người trút giận cũng không quan tâm đến việc người ta lớn tuổi hay nhỏ tuổi, chỉ cần xả hết cảm xúc để bản thân cảm thấy dễ chịu là được.
Cha mẹ Tang đã là người cao tuổi, còn phải đối mặt với những chuyện như vậy, Kiều Ngữ Phù tuyệt đối sẽ không cho chép những chuyện như vậy xảy ra.
Kiều Mạn Phàm: “Đừng lo lắng, uống cà phê đi, chị sẽ từ từ nói kỹ cho em nghe. Yên tâm, chị sẽ không làm tổn thương cha mẹ, bọn họ cũng là cha mẹ ruột của chị mà.”
Kiều Ngữ Phù liếc Kiều Mạn Phàm, sau đó cầm ly cà phê lên uống một hơi, cô cũng đang rất khát. Đồng thời cô cũng muốn nghe xem, người ‘chị’ này của cô còn có thể bíp bíp ra cái đạo lý gì.