Kiều Mạn Phàm: F*ck! 凸(艹皿艹) ! Kiều Mạn Phàm ngồi dậy, điên cuồng vò tóc. Ăn hay không quan trọng như vậy sao? Bữa sáng sao phải phiền phức như vậy? Làm ơn để cô yên đi. Lúc xuống lầu, cả người Kiều Mạn Phàm bay bổng, người giống như đi trên mây, lúc mơ màng lúc hốt hoảng, giống như mộng du vậy. Kiều Mạn Phàm giống như u hồn đi xuống lầu, cô mặc đồ ngủ, tóc rối bời, vành mắt có màu hơi xanh đen, đôi mắt mơ hồ, vừa nhìn đã biết là do thức đêm....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.