Trong kịch bản có nhân vật phụ, Kiều Mạn Phàm vốn muốn diễn một nhân vật không quan trọng lắm. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô quyết định bỏ qua, vì bộ phim này quá yếu ớt.
“Đạo diễn đâu?” Kiều Mạn Phàm hỏi, cô nhìn một vòng cũng chẳng nhìn thấy.
“Đạo diễn, đạo diễn, bà chủ lớn đến rồi.” Nhân viên công tác lập tức gọi Trình Hữu.
Trình Hữu mồ hôi đầy đầu vội vàng chạy chậm lại đây. Kiều Mạn Phàm nhìn Trình Hữu để tóc húi cua, không kìm được mà lộ ra vẻ mặt đau khổ, “Anh cắt tóc ư?”
Trình Hữu sờ sờ cái đầu húi cua của mình, cười nói: “Cắt rồi, tôi thấy tóc ngắn một chút khá là tiện."
Sắc mặt của anh chàng cực tốt, đỏ rực và tràn đầy tinh thần. Đó là niềm vui sướng và xốc nổi khi tìm được mục tiêu phấn đấu.
Kiều Mạn Phàm thở dài: “Khó khăn lắm mới làm quen được với vẻ ngoài của anh, ai dè cắt tóc một cái lại trở nên xấu đi."
Trình Hữu vốn dĩ đã béo, bây giờ còn cố tình cắt tóc đi. Cái kiểu tóc húi cua này khiến người ta trông khó mà ưa chuộng.
Tuy nói là đạo diễn, nhưng anh chàng cũng quá không để ý rồi.
Trình Hữu không hề chịu tổn thương từ lời công kích đến từ phía của kim chủ ba ba, mà còn đáp lại: “Tóc sẽ mọc dài thôi."
Kiều Mạn Phàm gấp gáp nhìn Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành để thanh lọc đôi mắt. Nhìn mà xem, người ta đầu trọc nhưng trị số về sắc đẹp cũng hơn đứt anh cả một cái hệ Ngân Hà đấy.
Trình Hữu nói mấy câu với Kiều Mạn Phàm liền đi vội, nhanh chóng bắt đầu quay phim. Kiều Mạn Phàm ở bên cạnh quan sát, nhìn các diễn viên đua diễn.
Ít nhất, các diễn viên nói lời kịch rất trôi chảy. Hơn nữa, bản lĩnh cũng là không tệ, hiển nhiên là họ đã bỏ công bỏ sức.
Trên cơ bản, thời điểm bị NG đều rất ít. Mỗi dễn viên đều mang theo một luồng ý chí, tựa như đang cạnh tranh lẫn nhau. Nhưng loại cạnh tranh là dạng cạnh tranh tốt, đối bản thân mỗi diễn viên cũng có chỗ lợi.
Mặc kệ như thế nào, kỹ năng diễn xuất vẫn là kỹ năng sinh tồn để các diễn viên an cư lạc nghiệp.
Điều đó phù hợp với sự bố trí tinh mỹ xung quanh đã tạo ra được hình ảnh vô cùng tuyệt. Xứng đáng với vai trò của biệt thự cao cấp và người đẹp, tạo ra cảm giác hài lòng cho người xem.
Ở trong lòng, Kiều Mạn Phàm rất phấn khởi, nếu như vậy rất có khả năng sẽ tạo ra tác phẩm sáng giá.
Và như thế thì số tiền đầu tư có khả năng sẽ tạo hồi báo gấp đôi.
Nếu là tác phẩm sáng giá, Kiều Mạn Phàm hoàn toàn tắt ngúm ý định diễn vai phụ. Cô không thể để một con sâu làm rầu nồi canh, và quyết tâm không kéo chân cấp bậc của bộ phim này.
Cái cần chính là cái tinh thần này, có mấy bộ phim có kịch bản tốt quay xong thì bị chết non, người đầu tư lỗ sạch vốn do phải thêm tiền, thêm tiền trong quá trình ghi hình.
Nếu không thêm tiền thì không quay phim nổi, sẽ dẫn đến phần đầu tư của giai đoạn trước ngay tức khắc biến thành ném đá xuống biển. Nhưng cứ càng ngày càng thêm cũng khiến cho người ta không chịu nổi, đoàn phim cũng chỉ có thể giải tán tại chỗ.
Mà số tiền dùng để đầu tư vào đó thì dường như đã bị bốc hơi chỉ để lại lông gà đầy đất.
Dù cho họ có quay xong, cũng không biết đã tạo thành dạng sản phẩm gì, người xem hoàn toàn không mua vé, kết quả vẫn là mệt.
Có thể nói, việc đầu tư cho kịch bản phim quả thực chính là trong mười cũng có chín phần mệt. Nếu dùng số tiền ấy để ăn, để uống cũng không thể hoang phí được nhanh như vậy.
Câu nói cái chảo nhuộm lớn cũng không phải nói chơi. Nếu Trình Hữu không phải là một đạo diễn mới, nếu anh chàng mà là một đạo diễn đã bươn trải trong giới giải trí lâu rồi và có chút quan hệ thì Kiều Mạn Phàm sẽ không đầu tư.
Bởi vì đó đơn giản chính là cho không tiền cho kẻ khác.
Trình Hữu còn trẻ. Anh chàng từ trong trường học đi ra vẫn đong đầy cõi lòng một hoài bão lớn. Loại người này dễ dàng bị người ta vùi dập, cũng dễ dàng làm ra sự nghiệp, họ không có quá nhiều trói buộc.
Trình Hữu còn chân thành hơn so với các đạo diễn có chút quan hệ kia, người này không có ý định khác.
Về chuyện tương lai Trình Hữu sẽ trưởng thành thành dáng vẻ gì, cô không biết.
Nhưng trước mắt, Trình Hữu phù hợp với đối tượng đầu tư trong lòng của Kiều Mạn Phàm. Người ta còn sẽ tìm mọi cách tiết kiệm tiền cho người đầu tư, chứ không phải cố gắng bắt người đầu tư moi tiền bóp ví.