Nói đến cãi nhau, Hoắc Sâm cảm thấy bản thân không làm được, đàn ông con trai sao có thể đi cãi nhau với phụ nữ?
Kiều Ngữ Phù dịu dàng: “Mọi chuyện vẫn tốt, rất tốt, bây giờ em là bạn gái của anh mà, ai dám khi dễ em chứ?”
“Vậy chuyện gì xảy ra giữa em với Kiều Mạn Phàm thế?” Hoắc Sâm không nhịn được hỏi, chuyện này đã khiến hắn suy nghĩ mấy ngày nay, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu không tìm được câu trả lời, ăn cơm cũng thấy không ngon.
Kiều Ngữ Phù thăm dò: “Dù sao chị ấy cũng là con gái của ba mẹ.”
“Lý do này của em không thể thuyết phục được anh.” Hoắc Sâm thực hiện chiến thuật ngửa lưng ra sau, dựa vào ghế.
“Em cảm thấy chị ấy có thể sẽ thay đổi, trở thành người tốt.” Kiều Ngữ Phù nói một cách ngập ngừng.
Hoắc Sâm suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Em đang nói đùa gì vậy?”
“Người giống như Kiều Mạn Phàm, có thể thay đổi sao?” Có một số người bản chất đã vậy, từ nhỏ đến lớn luôn là một tính cách, một suy nghĩ, ích kỷ, thích hư vinh, người như thế sẽ quay đầu làm người tốt?
Thà tin gà trống đẻ trứng, gà mái biết gáy còn hơn.
“Nhưng Mạn Phàm đã thành khẩn như vậy thì tại sao lại không cho chị ấy một cơ hội chứ?” Kiều Ngữ Phù hỏi ngược lại, cho chị ấy một cơ hội thì đối với chúng ta cũng không tổn thất gì.
Tốt nhất là chị ấy thật sự quay đầu làm người tốt, không gây ra những phiền phức như trước đây, như vậy mặc dù sẽ không đạt được lợi ích gì nhưng cũng không mất mát gì.
Kiều Ngữ Phù có ba thái độ trong việc xử lý mọi chuyện. Nếu bạn tốt với tôi, okie, tôi sẽ tốt với bạn, nhưng nếu bạn muốn tổn thương tôi, tôi cũng không ngại dạy cho bạn một bài học. Đó là điều thứ nhất và điều thứ hai, trong quá khứ, cuối cùng Kiều Mạn Phàm cũng đã chịu rất nhiều đau khổ.
Thứ ba, đối với những người trước đây không tốt nhưng giờ đã hối hận, muốn chung sống hòa bình, Kiều Ngữ Phù sẽ chọn hợp tác.
Bộ nguyên tắc xử xự này là Kiều Ngữ Phù rút kinh nghiệm từ trong ngành giải trí, tự bản thân tổng kết mà thành, đảm bảo lúc cần thì lấy ra dùng, như vậy cô sẽ không bị ai làm tổn thương.
Bây giờ Kiều Mạn Phàm lựa chọn thay đổi làm người tốt, Kiều Ngữ Phù nguyện ý cho chị ấy một cơ hội.
“Em quá tốt bụng.” Hoắc Sâm lắc đầu nhưng cũng không nói gì thêm: “Vậy khi nào chúng ta tổ chức lễ đính hôn lại?”
Kiều Ngữ Phù suy nghĩ một chút mới trả lời: “Đợi một thời gian nữa đã.”
“Em còn đợi gì nữa?” Hoắc Sâm cau mày: “Nếu Kiều Mạn Phàm không đến quấy rối, chúng ta đã trở thành vợ chồng, bây giờ em vẫn chưa đính hôn với anh chẳng phải là tại Kiều Mạn Phàm hết sao?”
Kiều Mạn Phàm đúng là kẻ thù truyền kiếp của hắn, từ nhỏ hắn đã bị quấn lấy, lúc đó hắn nghĩ chỉ cần không quan tâm là xong, kết quả Kiều Mạn Phàm lại là một con sên, bỏ thế nào cũng không ra, nghĩ đến mà sợ.
Kiều Ngữ Phù lắc đầu: “Nguyên nhân cũng không hoàn toàn bởi vì Kiều Mạn Phàm, là em quá yếu đuối làm mẹ anh không thích em.”
Bà Hoắc không thích mình, trong lòng Kiều Ngữ Phù sáng tỏ, tuy nói bản thân là con gái của nhà họ Kiều, cũng coi là gia đình giàu sang quyền thế, nhưng bà Hoắc lại rất kén chọn.
Liệu tình cảm giữa mình và Hoắc Sâm có thể bị chôn vùi không?
Nếu cô trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất trở thành ảnh hậu hay gì đấy, được nhiều người yêu thích, như vậy sẽ mang lại danh tiếng và lợi ích cho nhà họ Hoắc.
Trông chờ vào sự thương hại và tình yêu thương của bà Hoắc, còn không bằng nâng cao kỹ thuật diễn xuất của mình, lấy danh hiệu ảnh hậu thật sự.
Hoắc Sâm: “Chúng ta là chúng ta, mẹ anh là mẹ anh, chuyện này không ảnh hưởng đến việc đính hôn của chúng ta.”
Lời này đúng thật hơi thẳng thắn, Kiều Ngữ Phù suýt chút trợn tròn mắt: “Chúng ta vừa mới tổ chức đính hôn bao lâu, ít nhất cũng phải chờ một thời gian nữa.”
Hoắc Sâm nhìn Kiều Ngữ Phù, thấy cô dùng nĩa chọc chọc vào thịt trên đĩa nhưng không ăn, quan tâm hỏi: “Không hợp khẩu vị của em sao?”
“Không phải, em no rồi.” Kiều Ngữ Phù cười nói, đuôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cười đến vô cùng ngọt ngào.