Nếu Kiều Mạc Khiêm nghi ngờ lý do cô đòi tiền, thì cô sẽ gửi kịch bản cho Kiều Mạc Khiêm, để anh ta biết, kịch bản là có tồn tại, đoàn phim cũng vậy.
Tất cả đều là sự thật, việc đầu tư là có thật và cũng không hề có chuyện lừa tiền.
Qua đó cũng để cho Mạn Phàm biết, rằng Kiều Mạc Khiêm không chịu nổi cô đến cỡ nào.
Trong suốt hai mươi năm của nguyên chủ thế mà không có một ai tin tưởng cô ấy, thậm chí chẳng có một chút niềm tin nào vào cô ấy.
Người ta nói có thể dùng sự ngu xuẩn để giải thích hành vi của một người, vì vậy đừng dùng sự ác ý để giải thích nó.
Dù sao người nhà họ Kiều đều dùng sự ác ý để suy đoán cô.
Cho dù là Kiều phu nhân, bây giờ cũng đang là có một loại vui mừng với Kiều Mạn Phàm. Đó là dạng vui mừng vì cô biết quay đầu lại là bờ, biết sai là sửa.
Điều này rất khó chịu.
Làm sao lại sống đến thảm như vậy chứ?
Cô vẫn nên sớm rời khỏi nhà họ Kiều thôi, cứ luôn ăn vạ ở đây chẳng có ý nghĩa gì. Không quấy rầy nhà họ Kiều chính là sự dịu dàng cuối cùng của cô.
Nhưng cũng phải, vốn dĩ nguyên chủ chính là vừa ngu ngốc vừa độc ác, làm người lau mông cho Kiều Mạn Phàm là cô hơi khó chịu.
Hơn nữa, rốt cuộc nguyên chủ là vì sao lại không còn nữa?
Kiều Mạn Phàm nằm chung giường với nam chủ Hoắc Sâm đã chầu trời, hoặc là cô ấy đã uống thuốc gì đó và kết quả dùng thuốc quá liều nên tử vong.
Dựa theo cách nói của khoa học, nếu cơ thể này tử vong do quá liều thuốc thì dù bản thân cô xuyên đến cơ thể này cũng sống không được. Bởi vì cơ thể đã bị phá hủy.
Cũng đúng, xuyên không vốn dĩ đã không phải một điều khoa học. Nếu có thể, Kiều Mạn Phàm vẫn là muốn trở lại thế giới nguyên bản của mình.
Ở thế giới này, dùng cơ thể của người khác, gánh vác thứ mà người ta nên phụ trách, điều này quả thực chính là tai bay vạ gió.
Là cảm giác bị người ta kéo đến để chịu tội thay.
Kiều Mạn Phàm lái xe đi đến phòng làm việc hoang vắng, cũng là nơi đoàn phim thuê tạm thời.
Đây là chuyến đi ký hợp đồng. Khi Mạn Phàm đến nơi, Vưu Bành Bành và Tư Thừa Trạch đã có mặt, nhìn thấy Kiều Mạn Phàm liền nói: “Cái đoàn phim này của chị thật sự không phải nghèo rớt mùng tơi nhỉ.”
Kiều Mạn Phàm lập tức hỏi: “Có muốn đầu tư không?”
Tư Thừa Trạch: …
“Em không muốn đầu tư và cũng không dám đầu tư.” Tư Thừa Trạch nói thẳng: “Em là đến kiếm tiền, bây giờ chị còn muốn em bỏ tiền túi ra, không được, không được.”
Một khi tôi đầu tư, có phải ngay cả tiền thù lao đóng phim chị cũng không cho luôn hay không?
Trình Hữu cầm hai bản hợp đồng đi ra, “Hai người nhìn xem. Nếu có chỗ nào không hợp lý, tôi sẽ sửa lại.”
Đối mặt Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành, Trình Hữu vẫn là thực khí nhược. Tác phẩm đầu tay có sự tham gia của các tên tuổi lớn sẽ có lợi cho sự phát triển của anh chàng về sau này.
Hai người đọc, rồi ký xoèn xoẹt tên lên bản hợp đồng, Tư Thừa Trạch nói: “Từ giờ trở đi, chị phải nấu cơm cho em đấy.”
Vưu Bành Bành lập tức hỏi: “Nấu cơm gì thế, hai người có giao dịch gì vậy?”
Kiều Mạn Phàm vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Tư Thừa Trạch lại đắc ý mà nói: “Trong khoảng thời gian đóng phim này, chị ấy phải phụ trách một ngày ba bữa cho anh.”
Vưu Bành Bành nhìn Kiều Mạn Phàm với đôi mắt ánh nước long lanh: “Em cũng muốn. Chị Kiều, chị không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.”
“Được rồi.” Một con dê phải đuổi, một đàn dê cũng phải đuổi.
Trình Hữu cũng rất muốn gia nhập vào đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều món ăn mỹ vị. Nhưng anh chàng còn chưa mở miệng, Mạn Phàm đã trực tiếp từ chối: “Không được, anh thì không thể.”
Một người lại hai người, đây là muốn khiến cô mệt chết hay sao?
Trình Hữu bĩu môi, rốt cuộc bản thân đã có sự tự mãn thế nào mà lại cảm thấy rằng kim chủ ba ba có suy nghĩ đen tối với mình cơ chứ, hừ…
Mạn Phàm nói với Tư Thừa Trạch: “Muốn tôi phụ trách đồ ăn cho cậu cũng không phải là không thể. Nhưng, tôi có một điều kiện, điều kiện cũng rất đơn giản.”