Kiều Mạn Phàm trở tay nói luôn chuyện Kiều Mạc Khiêm nói nói cho bà Kiều. Nói phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh, tôi thấy anh là không muốn sống nữa rồi.
Bà Kiều: “??? Con nói gì, anh con nói như vậy ư?”
Giọng nói của bà rất bình tĩnh, nhưng là nó có loại yên bình trước giông bão.
Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Vâng, anh ấy đã nói như vậy. Anh ấy thật sự không thông cảm cho nỗi khó xử của mẹ một chút nào, chỉ cảm thấy mẹ đang vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối thôi.”
Bà Kiều nhàn nhạt nói: “Đợi lát nữa mẹ về, đợi mẹ trở lại.”
Cúp điện thoại, Mạn Phàm nói với Kiều Mạc Khiêm: “Anh trai, anh thấy không, em đã gọi mẹ trở lại rồi.” Trên gương mặt cô còn mang vẻ mong được khen ngợi.
“Nhưng ngàn vạn lần đừng nói lại chuyện mẹ đến thời kỳ mãn kinh, phụ nữ đều luôn mẫn cảm với tuổi tác lắm.”
Kiều Mạc Khiêm nhìn cô, cảm thán nói: “Những người trên mạng nói cũng đúng thật đấy, mày chính là một cái gậy ngoáy phân.”
Kiều Mạn Phàm không vui, “Anh, sao anh lại có thể nói chính mình là phân chứ?” Thế này chẳng phải tự mình mắng mình à?
“Trong lòng em, anh là người anh mà em tôn trọng nhất, em không cho phép anh tự nói bản thân mình là cứt đái như vậy.”
Kiều Mạc Khiêm coi như hiểu được mấy cái loại hoa ở trên mạng, cái gì mà bạch liên hoa, cái gì mà trà xanh. Từ trên người Kiều Mạn Phàm, anh ta xem như đã thành công nắm bắt, hơn nữa còn nhanh chóng lý giải.
Lúc trước, Kiều Mạc Khiêm không quan tâm đến chuyện trên mạng. Dù sao, đó cũng là nơi mấy cư dân mạng lướt sóng chơi đùa. Nhưng theo sự phát triển của Internet, cuộc sống trên mạng đã biến thành một thế giới khác.
Đây là một thế giới mới mẻ. Thế giới mới có nghĩa là cơ hội kinh doanh mới và cơ hội để kiếm tiền.
Kiều Mạc Khiêm bắt đầu chú ý đến, nhưng tin tức trên mạng quá bùng nổ quá mức, chúng cứ nổi lên hết đợt này đến đợt khác. Và anh ta bị bắt phải tiếp xúc với một số thứ vượt quá sự hiểu biết của bản thân.
Kiều Mạc Khiêm phát hiện tri thức của mình có quá nhiều điểm mù và cũng bị ép hiểu biết một số thứ không thể hiểu được.
Nhìn thấy cái vẻ "dẹo dẹo" này của Kiều Mạn Phàm, một thẳng nam như Kiều Mạc Khiêm cũng có thể nhận ra.
Kiều Mạc Khiêm: “Ha hả…”
Mạn Phàm lo lắng, nói: “Anh, anh đừng chỉ cười như thế, tốt nhất là anh nên nhanh chóng nghĩ cách nên nói với mẹ thế nào đi, mẹ sắp về rồi đấy.”
Kiều Mạc Khiêm: …
Chuyện làm điệu bộ này hơi quá mức rồi, nếu không phải là mày thì mẹ sẽ nổi giận đùng đùng trở về hả. Đáng lẽ, bây giờ mẹ đang ở bên cạnh chị em tốt của mình làm hoạt động đông người.
Trong nháy mắt, Kiều Mạc Khiêm muốn hóa thân thành người Zuan* "tao nhã và dễ gần" ở trên mạng.
*Nếu chơi LMHT chắc hẳn bạn chẳng xa lạ gì với nó, đây là tên một thành phố nổi tiếng của game đó. Và bên Trung, họ gán thêm cho nó một luật giang hồ là: chỉ kẻ mạnh mới xứng đáng có gia đình. Về cơ bản, "người Zuan" là những anh hùng bàn phím, mắng chửi blah blah và ai thua kèo thì gia phả sẽ bay lên trời.
Bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng động cơ, Kiều Mạc Khiêm lập tức nhăn nhó đầu lông mày mang theo một chút buồn rầu. Hiển nhiên đối với việc bà Kiều hùng hổ, anh ta hơi sợ và cảm thấy phiền phức.
Kiều Mạn Phàm nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc từ phòng khách dưới lầu. Thanh âm này nghe như tiếng trống trận gõ vang, báo hiệu cuộc chiến sắp bắt đầu.
Kiều Mạc Khiêm mím môi, thoạt nhìn vẫn hơi khẩn trương. Mạn Phàm lo lắng nhìn anh ta: "Anh, anh không sao chứ?”
Bà Kiều lộc cộc lên lầu. Nhìn thấy Kiều Mạc Khiêm đứng cạnh lan can, bà nở một nụ cười tươi, nhưng nụ cười này trông thế nào cũng thấy khủng bố.
Mạn Phàm vội vàng đứng ra: “Mẹ à, anh trai không cố ý đâu, anh ấy chỉ là không chú ý nói ra.”
Cô lại nói với Kiều Mạc Khiêm: “Anh, anh mau nói xin lỗi mẹ đi, mẹ sẽ tha thứ cho anh.”
Kiều Mạc Khiêm liếc Kiều Mạn Phàm một cái, tao con mẹ nó thật là cảm ơn mày.
Mày mách lẻo, mày châm ngòi, mày khuyên can, sao mày lại tài năng như vậy?
Mày rất quen thuộc với chuyện này hả.
“Mạn Mạn, con về phòng đi, mẹ và anh trai con có chuyện cần nói.” Bà Kiều nói với Mạn Phàm.