“Phải đến đoàn phim, em đang đóng phim hả, tôi có thể đến thăm không, địa chỉ ở đâu vậy?” Giọng nói của Chu Lan Hân hơi kích động, “Tôi còn chưa từng đi thăm đoàn phim bao giờ đâu.”
Trên đầu của Kiều Mạn Phàm giăng kín toàn những dấu chấm hỏi, cô liếc nhìn ông anh hờ theo bản năng. Chẳng lẽ Chu Lan Hân thật sự vừa lòng Kiều Mạc Khiêm?
Cô nàng gọi điện thoại cho mình, tìm mình chơi chẳng qua chỉ là vây Nguỵ cứu Triệu*, đánh vu hồi để tiếp cận Kiều Mạc Khiêm.
*Kế thứ hai trong Ba mươi sáu kế trích Binh pháp Tôn Tử, nghĩa là "Tránh nơi địch mạnh nhất, đánh vào nơi hiểm yếu khiến địch phải rút về."
Kiều Mạc Khiêm đây là tích phúc mấy đời cơ chứ.
Kiều Mạn Phàm nói: “Tôi không đóng phim, vì kỹ thuật diễn không tốt, tôi chỉ đầu tư một cái kịch bản.”
“Kịch bản gì vậy, tôi có thể đến đoàn phim xem không?” Chu Lan Hân hỏi.
Lời nói đến cũng đã đến nước này, Kiều Mạn Phàm cũng không thể chối từ nữa, “Được thôi.” Sau đó, cô hẹn Chu Lan Hân một chỗ gặp mặt.
Cúp máy, Mạn Phàm nói với Kiều Mạc Khiêm: “Xem ra cô Chu thật sự vừa ý anh đấy.”
Kiều Mạc Khiêm tỏ vẻ ngờ vực, “Phải không?”
“Không phải thì cô ấy làm thế làm gì?” Mạn Phàm hỏi. Danh tiếng của cô cũng không tốt mà cô nàng còn muốn cùng chơi với cô thì cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự.
Tuy rằng Kiều Mạn Phàm không thèm để ý mấy lời chửi rủa trên mạng, nhưng cô cũng biết danh tiếng của mình lúc này không tốt, đặc biệt là ở trong giới giải trí.
Đã rất lâu rồi, Kiều Mạn Phàm không hề đi tham gia các buổi tụ hội hay tham gia các loại tiệc tối quyên góp tiền. Mấy buổi đó đều là những người có quyền thế tham gia.
Thân phận của Kiều Mạn Phàm hiện tại là một vấn đề. Điều càng quan trọng là, dường như cô cũng không có tư cách gì để tham gia những buổi tụ hội như vậy. So với việc tự đưa đến cửa cho người cười nhạo, còn chẳng bằng không đi.
Kiều Mạn Phàm cũng lười phải tốn sức nghiên cứu trong cái giới này. Với cô, việc kiếm chút tiền sống những ngày tháng thảnh thơi là được rồi.
Có nhà họ Kiều, tóm lại cũng sống tốt hơn những người bình thường.
Nghiên cứu trong cái giới giải trí là một việc quá mệt mỏi, vách ngăn vô cùng rõ ràng. Dù cô có cố chen vào thì họ cũng không nhất định sẽ chấp nhận.
Cho nên, cô sẽ không đi chen qua.
Nguyên chủ chọn Hoắc Sâm một mặt là thích gã, và mặt khác là muốn nương vào Hoắc Sâm để nhảy vào giới các phu nhân cao cấp bậc nhất.
Giữa người với người là có sự khác nhau, là có sự phân chia cấp bậc. Chu Lan Hân có thể đi xem mắt với Kiều Mạc Khiêm cho thấy nhà họ Chu cũng không yếu.
Cho nên, Chu Lan Hân làm vậy chính là vì Kiều Mạc Khiêm. Mạn Phàm chắp tay sau lưng, rung đùi đắc ý mà ngâm nga: “Tâm ý của cái tên Tuý Ông không phải ở rượu mà nằm ở trong cảnh núi sông.”
Kiều Mạc Khiêm: “Ha hả…”
Kiều Mạn Phàm nói: “Tốt nhất là anh vẫn nên cho em một trăm vạn đi, nếu không em sẽ phải nói cho mẹ biết, anh được nửa đường đã bỏ đối tượng xem mắt rồi chạy đi chỗ khác chơi.”
“Hơn nữa, còn uy hiếp em gái đáng thương ở lại đi cùng đối tượng xem mắt, bắt em gái đáng thương trấn an người ta, lừa gạt cha mẹ.” Vẻ mặt của Kiều Mạn Phàm đáng thương vô cùng.
Kiều Mạc Khiêm cười nhạt, xoay người rời đi. Hắn ta chưa nói việc sẽ đưa tiền hay không.
Cho hay không cho nói một lời, tên khốn kiếp!
Kiều Mạc Khiêm mới vừa đi lại vòng trở về, nhăn mày hỏi: “Mày vẫn còn nấu cơm cho Tư Thừa Trạch?”
Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Đúng rồi.” Nếu không thì sáng sớm tôi bận bịu cái gì nữa.
“Xảy ra loại chuyện này rồi, mày vẫn còn có tâm tư nấu ăn cho tên đàn ông khác hả?” Vẫn không quên chuyện bắt dạ dày và trái tim của tên đàn ông khác.
Kiều Mạc Khiêm quả thực không thể tưởng tượng nổi và thật sự không hiểu được rốt cuộc Kiều Mạn Phàm đang suy nghĩ cái gì?
Chẳng lẽ nó biết Hoắc Sâm không có cơ hội gì nữa, cho nên càng phải bắt được một gã đàn ông khác, một phút giây cũng không thể lãng phí?
Kiều Mạn Phàm càng không thể hiểu được hơn, “Anh, chẳng lẽ em ngay cả việc nấu cơm cũng không thể làm ư? Hoắc Sâm cũng không nói rõ em không được nấu mà!”
Chắc Hoắc Sâm cũng không bị điên đến mức này chứ!
Kiều Mạc Khiêm: …