Chẳng mấy chốc trong tài khoản của Kiều Mạn Phàm đã có thêm 300 vạn, nhìn hàng loạt số 0, trong lòng cô đong đầy phấn khởi.
Chân trước nhận được tiền, chân sau nhận được cuộc gọi đến của Trình Hữu, rất biết nắm bắt thời cơ đấy chứ.
Kiều Mạn Phàm còn nghi ngờ tên này biết cô đã nhận được tiền.
“Cô Kiều, tâm trạng của cô bây giờ có tốt không?” Trình Hữu hỏi.
Kiều Mạn Phàm: “Nếu tôi nói tâm trạng của mình không tốt thì có phải anh sẽ không nói chuyện nữa hay không?" Người này thoạt trông có vẻ rất non nớt.
Từ cách ăn nói đến cách hành xử đều rất non nớt, kiểu như cái loại mầm non mới ra trường ấy.
Trình Hữu ngay lập tức chẳng biết nên nói gì, cô bảo: “Tôi nói đùa thôi, anh nói một chỗ để gặp mặt đi.”
Anh ta nhanh chóng nói một địa chỉ, Kiều Mạn Phàm trang điểm và ăn mặc xinh đẹp rực rỡ. Phòng để quần áo nhiều đồ như vậy, dù bảo cô trong một tháng mặc không lặp lại cũng mặc không hết.
Nhiều đồ đẹp như vậy mà không làm lóe nổi mắt của một tên nào đó thì cô phải chân thành xin lỗi đống quần áo của mình ấy chứ.
Kiều Mạn Phàm lấy giấy phép lái xe với chìa khóa siêu xe ra và đến gara, chiếc xe nào kêu lên khi cô ấn nút thì chính là xe của cô.
Chiếc xe được gọi tên là một "em" xe thể thao đỏ, rất đỏ, màu đỏ tươi, chính là cái loại đỏ chói lòa, trông rất ngổ ngáo ấy.
Cô nghĩ lại tính cách của nguyên chủ, thích loại này xe cũng là bình thường, trông rất bắt mắt, xe xịn của người đẹp vẻ nhà giàu quý tộc.
Mặc dù Kiều Mạn Phàm biết lái xe, nhưng kỹ thuật lái cũng không tốt lắm. Khi cô lái con xe chậm rì rì đến chỗ hẹn, Trình Hữu đã có mặt ở đó từ sớm.
Kiều Mạn Phàm đẩy cửa quán cà phê ra, nhìn quanh một lượt thì thấy một chàng trai mặc áo phông xanh đang nhìn mình, anh ta hơi ngây ngô, nhưng cũng hơi béo.
Tâm lý gặp thần tượng của cô đã hơi bị vỡ mộng khi thấy vậy, xem ra anh chàng còn trẻ hơn mình cơ ấy.
Kiều Mạn Phàm đi qua chỗ anh ta. Vẻ mặt của Trình Hữu càng trở nên cứng ngắc và căng thẳng khi cô đến gần, hai bàn tay không ngừng chà xát, chóp mũi cũng đổ mồ hôi.
Kiều Mạn Phàm ngồi xuống phía đối diện anh ta, giơ tay về phía trước: “Làm quen chút đã, tôi là Kiều Mạn Phàm.”
Trình Hữu giơ tay cầm lấy đầu ngón tay của cô và thu tay lại rất nhanh, “Tôi là Trình Hữu.”
Kiều Mạn Phàm nhìn anh ta, “Anh hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng.”
Trình Hữu nói: “Hồi còn nhỏ, vì không thích ăn lắm, nên dẫn đến việc tôi bị thấp bé. Còn bây giờ thì lại hay ăn nên tôi trở nên mập và lùn. Cô cũng khác với tưởng tượng của tôi.”
Trình Hữu đã chuẩn bị tốt chuyện đón nhận việc gây khó dễ của Kiều Mạn Phàm. Người ngoài nghề chỉ đạo là điểm trí mạng nhất trong nghề. Đạo diễn muốn quay những gì mình muốn, nhưng người đầu tư thì chỉ tay năm ngón, và cuối cùng thành phẩm được quay xong nhìn như bãi phân ***.
Rồi người xem sẽ chửi đạo diễn với biên kịch mắng, khó khăn quá mà.
Mấy ông kim chủ không thể nằm thẳng kiếm tiền được ư, sao cứ nhất thiết phải khiến bản thân vất vả như vậy, cứ một hai phải chỉ đạo.
Kiều Mạn Phàm có lẽ hơi bướng bỉnh, cô ấy hiểu Trình Hữu đang nói về điều gì, nhưng cô vẫn nói theo bản năng một chút, “Tôi có chỗ nào khác so với tưởng tượng của anh?”
Chắc là Trình Hữu thực sự còn quá trẻ và quá nhút nhát để đối mặt loại người này. Người thì ai chẳng thích chọc ghẹo, làm đạo diễn như anh ta mà cứ ngại ngùng xấu hổ như thế, thì liệu trấn áp nổi đoàn phim không?
Trình Hữu ngay tức khắc cứng lại, sao cái mồm thối của bản thân lại cứ phải nói bừa chứ, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng vớt vát, “Cô khác với những lời họ nói trên mạng, đáng lẽ cô không nên bị mắng.”
Quá khó khăn, muốn lấy lòng kim chủ khó khăn quá.
Kiều Mạn Phàm không thèm để ý mà nói: “Chỉ cần tôi không ngừng kiên trì, dù sớm hay muộn thì những ai cười nhạo tôi cũng sẽ phải cười chết thôi.”
Như vậy thì tôi thắng rồi.
Trình Hữu: ???!!
Tôi nên nói cái gì đây, bây giờ tôi phải làm gì đây, tôi nên đáp lại câu này như thế nào chứ?
Trình Hữu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra có mấy người đã bỏ lỡ thôi. Tôi thấy còn nên cảm ơn trời đất ấy, cô không cần để ý những người chửi mắng mình đâu.”