Bây giờ, Giai Giai đang phân cao thấp với Kiều Mạn Phàm. Dường như ác ý của cô ta đối với Kiều Mạn Phàm nhiều đến vô cùng tận, nhiều đến mức đã không thể đè nén được nữa, phải phun trào ra.
Ngay cả những người đứng bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy kinh ngạc. Vì sao cái cô gái này lại hận, lại đối chọi gay gắt với Kiều Mạn Phàm đến vậy?
Chẳng lẽ hai người này có thù oán sâu xa gì với nhau?
Kiều Mạn Phàm nhìn Giai Giai. Đương nhiên cô biết rõ vì sao Giai Giai lại chán ghét mình đến thế. Ước chừng cô ta là fan only (*) hoặc là loại hình fan bạn gái cực đoan của Tư Thừa Trạch.
(*) fan only - fan chỉ thích duy nhất thần tượng đó.
Bất kỳ người có giới tính nữ nào, chỉ cần dám đến gần Tư Thừa Trạch thì cũng sẽ Giai Giai căm hận mà thôi.
Như vậy, cứ khiến cho sự căm hận của cô ta càng thêm mãnh liệt hơn một chút đi.
“Quan hệ của tôi với Tư Thừa Trạch còn gần gũi hơn cô nghĩ nhiều.”
“Cô là fan hâm mộ của Tư Thừa Trạch, nhưng cũng đâu thể chi phối cuộc sống của cậu ấy chứ.”
Kiều Mạn Phàm nhìn Giai Giai tức giận đến mức mặt đã tím bầm. Có thể thấy rằng, đối với Giai Giai, lời nói này có lực sát thương lớn đến mức nào, chắc phải ngang với sức tàn phá của bom hạt nhân ấy chứ.
Mẹ của Giai Giai đứng ra đỡ lời: “Cô Kiều, tôi thay con gái tôi xin lỗi cô, thực sự xin lỗi.”
Kiều Mạn Phàm gật đầu.
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho hành động như vậy. Nếu tôi không chú ý thì hiện tại có lẽ tôi mới chính là người đang nằm trên mặt đất, còn có thể sẽ bị thương, không chừng khuôn mặt bị biến dạng ấy.”
Mày mà bị huỷ mặt thì tốt quá ấy chứ, Giai Giai nghĩ thầm trong lòng.
Kiều Mạn Phàm gần như đè toàn bộ sức lực của cơ thể lên mu bàn chân của Giai Giai. Cô ta lập tức đau đến khóc thét lên, cảm giác mu bàn chân mình như bị bánh xe nghiến qua, sắp bị nghiền nát.
“Đau quá! Đau quá…”
Giai Giai kêu lên, mà Kiều Mạn Phàm lại như thể bây giờ mới phát hiện ra, buông lỏng chân.
“Á, xin lỗi nhé, tôi quên mất đấy.”
Căn bản sẽ chẳng ai thèm tin lời nói này cả, thế nhưng mọi người cũng không có ý kiến gì.
Một số streamer có mặt tại đây đã quay được từ đầu đến cuối một cách trung thực. Đối với hành vi xấu xa của Kiều Mạn Phàm, mọi người cũng không còn có ác cảm.
Rốt cuộc là do bản thân ti tiện trêu chọc người ta trước. Là do cô gái nhỏ tuổi tên Giai Giai này cố tình đưa chân ra muốn Kiều Mạn Phàm vấp ngã, kết quả lại bị Kiều Mạn Phàm dùng giày cao gót dẫm lên.
Chỉ cần nhìn cũng biết bị giày cao gót dẫm lên đau muốn chết, cô gái kia đã đau đến run rẩy cả người.
Có nhiều người cảm thấy hành vi của Kiều Mạn Phàm rất ngầu, trực tiếp đánh trả lại người có ý định hại mình, còn ra tay cực nặng, cứ để vậy trông rất tuyệt.
Nhưng cũng có người cảm thấy Kiều Mạn Phàm hẹp hòi, so đo với với cả một cô gái nhỏ.
Mọi người đều ăn cơm lớn lên, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể lý trí một cách tuyệt đối. Ai cũng có lập trường và ý kiến riêng của mình, cùng một chuyện nhưng mọi người lại có những suy nghĩ khác nhau.
Thế nhưng, ít nhất mọi người đều có chung một suy nghĩ. Đó chính là cô bé này sai rồi, có lẽ là do thua kiện nên không cam tâm đây mà.
Giai Giai rút chân về nhưng cái chân đã đau điếng khó nhịn, đi đường cũng hơi khập khiễng và phải nhờ mẹ dìu. Cô ta tức đến trào nước mắt:
“Kiều Mạn Phàm, tôi hận cô.”
“Tạm biệt không tiễn, tôi cũng chẳng thích cô.”
Thần kinh, bản thân cô nhóc này nghĩ mình là cọng hành nào chứ? Tư Thừa Trạch còn chẳng biết mặt cô ta, vậy mà lại tự ảo tưởng bản thân đang anh dũng đấu tranh cho Tư Thừa Trạch. Cô gái có thể đừng có nhiều “ý tưởng” như vậy được không.
Theo đuổi thần tượng đến ngu người luôn rồi hả.
Giai Giai buông lời khiêu chiến với Kiều Mạn Phàm: “Kiều Mạn Phàm, sớm muộn gì cũng có ngày tôi vượt qua cô.”
Đã xảy ra chuyện thế này thì về sau cô ta sẽ chẳng còn có thể sống bình yên ở trường học như trước nữa.
Có thể tưởng tượng ra được cảnh rất nhiều người sẽ nhạo báng cô ta, cho dù đi đến bất cứ đâu trong trường cũng sẽ có người dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta.
Bản thân cô ta biến thành một con quái vật, một dị loại, bị cười nhạo, bị nhìn chằm chằm.