Kiều Mạn Phàm không hề tốt bụng, cô sẽ không dùng vòng tay ấm áp của mình đi ôm Phó Xán đầy gai nhọn và tự biến bản thân thành người máu. Gã dám phun nọc độc, công kích cá nhân, như thể cô với gã có thù oán sâu nặng gì đó. Cô cũng không phải là người cuồng bị ngược đãi mà phải gắng sức chịu loại tra tấn này. Muốn chữa trị cho loại người như thế, ước chừng là phải liều cả mạng sống. Nhưng tại sao phải chữa khỏi cho gã? Cút, có bệnh thì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.