Trong chuyện này, ba mẹ Tang là hai người khó giải quyết nhất, nhưng Kiều Mạn Phàm đã tránh nói những mặt trái nên bây giờ trong mắt của họ chỉ có bảy triệu tệ.
Cả đời hai người không thể kiếm được nhiều tiền như thế. Chỉ cần trở thành một minh tinh thì có thể kiếm tiền một cách dễ dàng như vậy sao?
Điều khiến cho ba me Tang động lòng nhất là của hồi môn, của hồi môn của hai cô con gái! Nhà họ Tang không giàu có như nhà họ Kiều, mà cả hai cô con gái đều đang sống tại Kiều gia. Mặc dù trong lòng ba mẹ Tang có một ngàn điều muốn nói nhưng cuối cùng họ lại không thể nói được, cũng không có cái gì để cho hai đứa con của mình.
Ba mẹ Tang vẫn còn để trong lòng chuyện đính hôn của Kiều Ngữ Phù. Lúc đó họ cũng tham gia, nhưng không biết tại sao, hôn ước đột nhiên bị hủy bỏ, hai người họ cũng bị đuổi về nhà.
Đến bây giờ, họ vẫn không dám nói về chuyện đính hôn trước mặt Kiều Ngữ Phù, sợ Kiều Ngữ Phù sẽ tức giận mà đau lòng.
Nhà họ Hoắc rất giàu có, nếu vợ chồng họ có thể cho Kiều Ngữ Phù nhiều của hồi môn một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Mẹ Tang nói với Kiều Ngữ Phù: “Đợi ba mẹ kiếm được tiền, cho con nhiều của hồi môn hơn, đến lúc con làm dâu nhà người ta cũng sẽ không phải chịu uất ức.”
Kiều Ngữ Phù dở khóc dở cười: “Dạ được, con cảm ơn mẹ.” Cô nghĩ một chút rồi giải thích: “Chúng con không đính hôn bởi vì chúng con quyết định không đính hôn. Bây giờ, điều quan trọng nhất đối với con là sự nghiệp.”
Tất nhiên, Kiều Ngữ Phù sẽ không nói sự thật với mẹ Tang, việc đó không cần thiết. Cô phải khiến cho ba mẹ Tang cảm thấy rằng mối quan hệ chị em của bọn họ rất tốt.
“Khi tham gia chương trình, ba mẹ không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần nghe Mạn Phàm nói là được.” Kiều Ngữ Phù không thể tưởng tượng được lúc quay chương trình sẽ xảy ra chuyện gì, suy cho cùng thì Kiều Mạn Phàm cũng không phải là một người thông minh.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ là thảm họa, ê-kíp chương trình và nhà tài trợ sẽ cười như hoa nở. Thật sự cho rằng số tiền này dễ kiếm như vậy sao? Tất nhiên là không rồi!
Trong lòng Kiều Ngữ Phù tràn ngập các loại lo lắng khác nhau. Dù vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả, nhưng cô chỉ vừa nghĩ nghĩ một chút thôi là cả người đã thấp thỏm không yên.
Kiều Ngữ Phù vào bếp tìm Kiều Mạn Phàm, hỏi: “Chị thật sự có thể xử lý được mọi chuyện sao?”
Kiều Mạn Phàm chớp chớp mắt: “Đương nhiên chị có thể xử lý được, em cứ yên tâm đi, trong lòng chị nắm chắc.”
Kiều Ngữ Phù: ...
Trong lòng chị tính toán được rủi ro chắc?
Thật sự là hình tượng trước đây của Kiều Mạn Phàm đã ăn sâu vào trong lòng cô, vừa ngu ngốc lại thâm độc, không bao giờ biết tính toán chừa đường lui cho mình.
Ngu ngốc cũng không có gì ghê gớm, chỉ sợ ngu ngốc mà bản thân lại không biết, còn tự cho mình là đúng, nhiêu đó thôi đã là thảm họa.
Kiều Mạn Phàm buông tay, đặt muôi vào bên trong nồi cháo hải sản đang hầm, cô nghiêng đầu, hỏi: “Rốt cuộc là em đang lo lắng điều gì? Có gì mà phải lo lắng đến vậy?”
“Em lo lắng cho ba mẹ.” Kiều Ngữ Phù nói.
Kiều Mạn Phàm nói thẳng: “Có gì mà phải lo lắng, bọn chúng chửi thì cứ chửi thôi. So với những lời mắng chửi này, chị nghĩ ba mẹ có vẻ sẽ hạnh phúc hơn khi kiếm được tiền, để dành làm hồi môn cho chúng ta đó.”
Giữa thế hệ 3.0 và 4.0 tất nhiên sẽ có rào cản, chỉ cần không nhìn đến những lời chửi mẳng trên mạng thì sẽ tốt thôi. Xem xem, có biết bao nhiêu người đang chửi cô trên đó, nhưng có ảnh hưởng đến cô chút nào không?
Hoàn toàn không ảnh hưởng, cô vẫn ăn uống điều độ và sống như một nàng tiên*.
* Sống nhàn rỗi qua ngày, không vướng bận đến chuyện thế gian
Quả nhiên chỉ cần không đối nghịch với nhân vật chính, cuộc sống sẽ tốt hơn. Nếu như có thể ôm đùi của nhân vật chính, thế thì càng tốt hơn nữa.
Kiều Ngữ Phù hoàn toàn không nói nên lời: “Chẳng lẽ chị không sợ những người đó sẽ chạy đến chỗ ba mẹ rồi tạt sơn lên người họ sao? Internet phát triển, việc tìm kiếm thông tin người khác cũng rất dễ dàng.”
Kiều Mạn Phàm càng không để ý: “Em gái à, việc này lại càng không phải là vấn đề. Sau khi kiếm được tiền, chúng ta sẽ lấy tiền mua một căn nhà ở khu dân cư cao cấp. Bọn chúng muốn vào cũng không thể vào được.”
“Chúng ta cũng không phải là không có tiền, có thể dùng tiền để giải quyết à nha, quá tuyệt vời hehe.”
Kiều Ngữ Phù: Haha...
Cô cảm thấy rằng bản thân còn chưa ý thức được việc mình đã trở thành một người giàu có.