Việc chuyển hộ khẩu Kiều Mạn Phàm hắn ta chỉ nói cho Kiều Ngữ Phù, chẳng lẽ là do con bé này lỡ miệng nói.
Kiều Mạc Khiêm hỏi: “Mẹ cũng muốn Kiều Mạn Phàm rời khỏi nhà họ Kiều sao?”
Mẹ Kiều thở dài: “Dù gì thì con bé cũng sẽ kết hôn, sẽ rời khỏi cái nhà này. Nhưng với danh tiếng bây giờ của nó, ai chịu lấy đây?”
Kiều Mạc Khiêm: ...
Mẹ Kiều nói: “Mẹ thấy Tư Thừa Trạch không tệ lắm. Mà thôi quên đi, không thể trèo cao, hay là tìm một người bình thường, có thể sống tốt là được rồi đúng không?”
Kiều Mạc Khiêm nhớ tới nỗi sợ hãi khi bị bắt đi xem mắt. Đối với loại đề tài này, hắn ta tuyệt đối sẽ không xen vào.
Mẹ Kiều: “Hay gả xa một chút nhỉ?”
Mẹ Kiều phát hiện rằng muốn tìm một người có thể không ghét bỏ Kiều Mạn Phàm thật sự quá ít, gần như không có.
Nuôi lớn một đứa con gái mà nó lại sắp tàn trên tay bà, con gái đều là của nợ mà. Một thằng con trai, một đứa con gái, quả thật là vấn đề nan giải.
Người duy nhất khiến bà cảm thấy yên tâm là Kiều Ngữ Phù không lớn lên bên cạnh. Con bé tự mình giải quyết công việc, tự mình giải quyết luôn đối tượng kết hôn, đúng là một thiên thần nhỏ.
Chẳng lẽ là do bà giáo dục con cái không tốt? Mẹ Kiều rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Lúc ăn cơm, Kiều Mạn Phàm cũng không đến phòng ăn ăn mà ngồi xổm trong phòng bếp, vừa nấu canh loãng vừa ăn cơm.
Món canh này là để chuẩn bị cho đồ ăn vào ngày mai. Nhưng nó chỉ là phụ, quan trọng là Mạn Phàm không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Kiều Mạc Khiêm, cô sợ mình lại không nhịn được mà đá cho Kiều Mạc Khiêm một cái.
Mạn Phàm biết người trong nhà có ấn tượng rất sâu sắc về hình tượng cố hữu khi xưa. Nhưng với loại tình huống này, Kiều Mạc Khiêm hoàn toàn không khách quan vì hắn ta cảm thấy tất cả là lỗi của cô.
Chuyện này không thể nào nói tiếp được, nói nữa sẽ thành ông nói gà bà nói vịt, ai cũng tự cho mình là đúng.
Mạn Phàm cố gắng cải thiện mối quan hệ với gia đình, cố gắng làm tốt mọi chuyện, nhưng xem ra, bây giờ có vẻ như mọi thứ không thay đổi.
Điều này thật khiến người ta mệt mỏi. Thôi kệ, nếu thật sự không thể hiểu nhau vậy thì chúng ta cứ chia xa từ đây.
Kiều Mạc Khiêm là người ra quyết định, mà cô là chỉ một người bình thường. Hai người muốn có khả năng giải thích cho nhau hiểu thì đó chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Bởi lẽ, họ đã khác nhau từ trong bản chất rồi.
Tự an ủi bản thân một chút, trong lòng Mạn Phàm cũng bớt tức giận. Thật sự thì việc cô tức giận cũng do hơi chột dạ.
Cha mẹ Tang vì cô mà bị liên lụy.
Vào buổi tối, mẹ Kiều kéo Kiều Mạn Phàm đến phòng bà rồi mở một hộp đồ trang sức lớn, trong đó có một số hộp trang sức nhỏ tinh xảo.
Kiều Mạn Phàm khó hiểu nhìn mẹ Kiều.
“Ngày mai con bé nhà họ Chu sẽ đến, gặp mặt nhất định là phải có quà, con nhìn xem cái nào phù hợp?” Mẹ Kiều lần lượt mở ra từng cái hộp nhung.
Kiều Mạn Phàm nhìn từng hàng trang sức trong hộp, suýt chút nữa bị chói đến hoa mắt. Cái này sao mà chọn được, mắt của cô hoa luôn rồi.
Một số món trang sức nhìn có vẻ rất quý giá và cổ xưa. Chúng được khảm những viên đá quý lớn và những viên trân châu vừa tròn trịa vừa đầy đặn. Dù chỉ một viên cũng đã thấy rất đáng giá, vừa nhìn đã biết không phải là loại trang sức thời thượng bán chạy.
Chà, mẹ Kiều có nhiều tiền hơn cô tưởng tượng, tùy tiện lấy một món ở đây cũng đã vượt qua tất cả gia sản của cô.
Đúng là nội tình của người có tiền mà.
Mẹ Kiều nhìn Kiều Mạn Phàm nói: “Con cũng chớ nên tức giận vì tặng lễ. Mấy thứ này đều sẽ để lại cho ba người các con, lúc con xuất giá cũng sẽ có phần cho con.”
Kiều Mạn Phàm: !!!
Còn có chuyện tốt như vậy?
Tự nhiên một chiếc bánh có nhân lại đập lên đầu mình. Kiều Mạn Phàm cũng không nghĩ đến chuyện sẽ lấy món đồ gì của mẹ Kiều, chứ đừng nói là những món trang sức này còn quý giá như thế.