Kiều Mạn Phàm hoàn toàn không có sự chuẩn bị tinh thần trước gì cả. như là cô đã nhìn ra được rằng ngay từ lúc bắt đầu, Kiều Mạc Khiêm đã coi cô như thế thân để chính anh ta chạy trốn.
Cô thấy ngu ngơ luôn, hoá ra chính mình đã bị ông Khiêm lợi dụng, điên tiết thế cơ chứ!
Đối diện với một Kiều Mạn Phàm đang ở trạng thái bão nổi, Kiều Mạc Khiêm vẫn đạm nhiên như thường.
“Anh mà nói trước, liệu mày có đồng ý không?”
Mạn Phàm ngẩng đầu, ưỡn ngực mà đáp: “Dĩ nhiên là không đồng ý, nhưng nếu có nhiều tiền thì có thể thương lượng mà.”
Nếu không thể phất ngay trong một đêm thì hai đêm cũng được, mà có mất ba đêm tôi cũng không ngại nhiều đâu.
“Anh phải cho em một trăm vạn ngay bây giờ, nếu không em sẽ mách mẹ.” Giờ đây cô không dám tin tưởng ông anh này nữa, ông ấy thật sự sẽ thất hứa.
“Hoá đơn ở đây hết đấy, anh chuyển trả em đê.” Nếu mua món đồ gì đó thì Mạn Phàm sẽ thấy đau lòng, nhưng nếu có người trả tiền thì tim của cô chẳng thấy nhói chút nào.
“Không đấu lại mày.” Kiều Mạc Khiêm nói.
Kiều Mạn Phàm hừ một tiếng rồi ngã vào sô pha theo dáng “Cát Ưu nằm”. Lúc này cô mới phát hiện ra, trong nhà yên tĩnh quá, và hỏi: “Cha mẹ đâu rồi?”
“Đi ra ngoài chơi rồi.” Kiều Mạc Khiêm nói.
Mạn Phàm chép miệng một cái, thì ra hai người ấy lại khôi phục về trạng thái lúc trước, bà đi chơi hoạt động nhiều người của bà, ông đi nhảy disco của ông.
Kiều Mạc Khiêm: “Hai người cùng nhau đi ra ngoài chơi, tối không về.”
Kiều Mạn Phàm: …
Thôi kệ, vẫn là hai người ấy có nhiều trò vui. Chẳng phải bây giờ đang “hot” cái kiểu tình tứ với nhau thì không về nhà, đêm không về ngủ hay sao?
Sao hai người ấy lại sành sỏi vậy chứ?
Mạn Phàm nói với ông Khiêm: “Anh, em nói này. Cô gái này thật sự không tệ đâu, vừa dịu dàng, cẩn thận, vừa khoan dung, độ lượng và lại vừa nghĩ tốt cho người khác.”
Nếu đổi thành một cô gái khác đón nhận hành vi của Kiều Mạc Khiêm chẳng hất ngay một bát nước vào người anh ta rồi, anh đang khinh bỉ ai đấy?
Vậy mà tiểu thư Chu còn mang theo em gái của đối tượng xem mắt đi chơi, đây là bậc lòng dạ thế nào chứ!
Kiều Mạc Khiêm không tỏ ý kiến, Mạn Phàm thì nói thêm: “Em rất thích chị gái nhỏ này. Nếu chị ấy làm chị dâu của em thì chẳng có gì tốt hơn!”
Nhưng Kiều Mạc Khiêm vẫn không nói lời nào, biểu cảm vẫn nhạt như nước ốc, giống như anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến. Mạn Phàm bèn hỏi: “Vậy anh muốn tìm một người vợ như thế nào?”
Một chị gái tốt như thế ghép với ông Khiêm này thì dư dả.
Kiều Mạc Khiêm nghĩ ngợi cẩn thận: “Đến lúc ấy rồi nói sau.” Anh ta quả thật không đặt tiêu chuẩn cụ thể nào cho cô vợ tương lai của mình và cũng không biết bản thân định tìm một cô vợ như thế nào.
Không có yêu cầu cụ thể nào, tất cả vẫn còn trống trơn.
Đến lúc ấy rồi nói?
Thế này thì quá tuỳ hứng rồi!
Nhưng chuyện tương lai ai biết trước được.
Kiều Mạn Phàm: “Vậy em chúc anh trước, chúc mừng hạnh phúc của anh, sớm có cháu cho em lên chức và chúc cả hai bên nhau đến răng long đầu bạc nhé.”
Kiều Mạc Khiêm cười một tiếng: “Thế mày đưa tiền mừng cho anh trước đê. Một trăm vạn với tiền hoá đơn coi như là tiền mừng vậy.”
Kiều Mạn Phàm lập tức ‘đốp’ lại, cả người cô vốn đang trong trạng thái “Cát Ưu nằm” cũng hơi bật dậy: “Anh đừng có mà quá trớn, em phải chúc anh vô sinh, con cháu đầy nhà đấy.”
Kiều Mạc Khiêm: “… Tiền của mày không có nữa.”
Kiều Mạn Phàm rút di động ra cảnh cáo: “Em thấy anh nên bình tĩnh lại đi, không thì em chỉ có thể gọi điện bảo mẹ trở về để khiến anh bình tĩnh thôi.”
Những ngón tay của Mạn Phàm lướt nhanh trên màn hình điện thoại, cô nói với Kiều Mạc Khiêm: “Em đã chuyển phương thức liên lạc của tiểu thư Chu cho anh rồi, anh nên liên hệ với người ta. Chị gái ấy thật sự không tệ đâu, anh cứ tiếp xúc nhiều rồi sẽ biết.”
Vì tiền, Kiều Mạn Phàm đã mềm mỏng một cách mất liêm sỉ. Và cô còn nổi hứng làm Bà Nguyệt nữa, đến lúc đó nói có khi bà Kiều sẽ cho cô một bao lì xì to.
Kiều Mạn Phàm hỏi: “Em gửi tin rồi, anh nhận được chưa? Điện thoại anh có ở trên người không, tại sao chẳng thấy chuông báo tin nhắn vậy?”