Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lan Hân nhìn thoáng qua Tư Thừa Trạch đang ngồi ăn cơm, cái người mà dù có mặc đồ ngủ vẫn trông đẹp trai rạng ngời, rồi nói: “Trông cậu ta không giống dạng có thể để người khác chiếm được tiện ích.”

Kiều Mạn Phàm: “Tôi vừa lừa vừa gạt.” Tiết kiệm tiền, tôi chuyên nghiệp lắm.

Ăn xong cơm sáng, Tư Thừa Trạch đã thay đổi trang phục. Cậu ta còn tự tạo hình cho bản thân, tóc thì vuốt keo, người thì mặc vào bộ suit thông thường.

Nếu bàn về mắt thẩm mỹ của Tư Thừa Trạch thì cả trai lẫn gái ở đây đều chẳng ai vượt qua cậu ta.

Khi Tư Thừa Trạch đi từ trên lầu xuống, Kiều Mạn Phàm cảm thán trong lòng, ôi, đây là thần vương.

Cái dáng vẻ này, cái khí chất này, cái khuôn mặt, thật sự là hạng cực phẩm của trần gian.

“Lau nước miếng đang rớt ra đi bà chị, em rợn cả người vì cái ánh nhìn đó rồi đấy.” Tư Thừa Trạch mở miệng nói: “Đừng có bảo là bà chị đang tơ tưởng em nhá?”

“Hứ, mi lẳng lơ quá đấy.” Kiều Mạn Phàm khinh bỉ một tiếng.

“Chúng ta đi nhập hội với đoàn phim, đi.” Kiều Mạn Phàm kéo tay của Chu Lan Hân, nhóm người đi đến tòa biệt thự kế bên.

Dù biệt thự có to lớn đến đâu, có nhiều người cùng xuất hiện cũng tạo nên cảnh tượng như chật chội và ồn ào hơn. Nhân viên công tác rất đông đúc, đấy là đã được trải qua tinh giản, nhưng số lượng người cũng không ít.

Đoàn làm phim rất đốt tiền. Bởi vì bất kể có quay phim hay không, điều đầu tiên là phải trả tiền lương cho những người này.

Chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho Lý Tiên Nhi. Lúc này Tiên Nhi vẫn còn lầm bầm trong miệng, nếu lắng nghe một cách kỹ càng thì có thể biết được cô nàng đang nhẩm lời kịch.

Trang điểm của nữ chính rất đơn giản, vốn dĩ đây cũng không phải là nhân vật có tiền nên cũng không cần mặc quần áo hàng hiệu.

Có thể thấy được Trình Hữu đã quán triệt giảm bớt chi tiêu trên các phương diện.

Nhưng cho dù là quần áo bình thường, vào lúc mua sắm, Tư Thừa Trạch cũng nhúng tay. Cậu ta hy vọng ít nhất là nữ chính có thể bảo trì một phong cách tương đối hài hòa với bản thân.

Vì cậu ta chỉ sợ rằng khi bản thân mặc một bộ đồ xa hoa giản dị, mà nữ chính lại mặc một bộ đồ lòe loẹt, hoặc là mặc kiểu màu hồng phấn Barbie cùng chung khung hình, nếu vậy thì phong cách sẽ quá khác biệt và khiến người khác không nhìn nổi.

Trình Hữu cũng nghe theo Tư Thừa Trạch. Dẫu sao thì cậu trai Thừa Trạch thật sự có vốn kiến thức rộng rãi. Quan trọng nhất, đó chính là có mắt thẩm mỹ. Ngay cả chuyên viên trang điểm của đoàn phim cũng không dám hóa trang cho Tư Thừa Trạch mà đều là do đội ngũ riêng của cậu ta phụ trách.

Tư Thừa Trạch vừa đến, trợ lý của cậu ta vội vàng mở ra ghế nằm và đưa kịch bản đến. Tư Thừa Trạch bắt đầu đọc lời kịch.

Trợ Lý của Vưu Bành Bành cũng đặt ghế nằm ở ngay bên cạnh, giữ nguyên tiến độ cùng với Tư Thừa Trạch.

Mấy ngày nay, Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành cùng ăn cùng ở cùng đoàn phim, mối quan hệ đúng là càng thêm tốt.

Tuy rằng ngoài miệng Tư Thừa Trạch bức xúc với Kiều Mạn Phàm là thế, nhưng khi chính thức làm việc, cậu ta vẫn vô cùng cố gắng và nghiêm túc, đã giỏi lại càng muốn giỏi hơn.

Đặc biệt là, bộ phim này gánh vác hy vọng vả mặt anti-fans của Tư Thừa Trạch.

Đoàn phim nơi nào có chỗ chưa ổn, Tư Thừa Trạch đều sẽ hỗ trợ giải quyết.

Ví dụ như trang phục của diễn viên, cách phối đồ, cậu ta sẽ cho đề xuất và phương pháp giải quyết.

Tư Thừa Trạch dấn thân vào giới giải trí cũng không phải là không có năng lực, mà là đến để trải nghiệm cuộc sống bất đồng.

Đợi đến khi đã trải nghiệm tương đối đầy đủ, cậu ta sẽ phải về nhà kế thừa gia sản hàng tỷ.

Còn Vưu Bành Bành vốn dĩ chính là một diễn viên nhỏ, là một ngôi sao nhí và đối với cậu chàng, diễn kịch chính là tất cả. Khi đối mặt với công việc, Vưu Bành Bành vô cùng nghiêm túc. Đặc biệt là Tư Thừa Trạch nghiêm túc như vậy đã khơi dậy lòng háo thắng của cậu trai trẻ.

Thường xuyên ngầm so tài diễn xuất khi cùng Tư Thừa Trạch đóng phim. Luận về diễn kịch, cậu chàng chẳng hề sợ một ai.

“Náo nhiệt thật nhỉ.” Chu Lan Hân nhìn qua phim trường bận rộn. Nơi đây tràn ngập sức sống và có sự gắn kết hướng về phía trước. Toàn bộ đoàn phim như được ban thêm một phước lành vô hình nào đó, mỗi người đều cố gắng làm việc và rất ít người lười biếng.

Chu Lan Hân hỏi: “Em không tham gia diễn hả?”

“Thôi, tôi vẫn không tham gia thì hơn.” Nói không chừng, cô sẽ hủy diệt kịch bản này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK