Kiều Mạn Phàm uống hết sạch hai bát nước lê hấp đường phèn, uống đến mức bụng tròn xoe, không buồn ăn cơm nữa, mà có ăn thì cổ họng cô cũng cảm thấy đau rát. Vì vậy cô cũng không muốn ăn cơm chiều. Lúc dì giúp việc lên phòng gọi xuống ăn cơm, Kiều Mạn Phàm liền đáp mình không đói bụng. Tất cả mọi người trong nhà, trừ Kiều Mạn Phàm, ngồi quanh bàn cơm, không khí trùng xuống. Bà Kiều thở dài bảo: “Có lẽ trong lòng con bé khó chịu lắm.” Ngược lại, Kiều Mạc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.