Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mấy người muốn chúng tôi đói chết phải không? Trời ơi, đây là chương trình tà ác gì thế này?”

Người lập kế hoạch cho chương trình vẫn còn rất buồn ngủ, lại bị Kiều Mạn Phàm khóc than kêu rên một trận làm đầu óc mơ hồ, không nhịn được nói: “Chương trình còn chưa bắt đầu, cô ầm ĩ cái gì?”

“Tôi chưa ăn sáng.” Kiều Mạn Phàm nói.

“Bảo chủ nhà cho cô ăn.” Người lập kế hoạch nói: “Chương trình còn có một nhiệm vụ ẩn là tạo ấn tượng tốt, giành được thiện cảm của chủ nhà.”

Kiều Mạn Phàm: ???

Con mẹ nó chứ?

Thiện cảm?

Đây là chương trình thiểu năng gì vậy trời?

Không còn quan trọng, dù sao cô cũng đã đắc tội chủ nhà, vì vậy bây giờ cô chỉ cần nằm chờ chết đói phải không?

Kiều Mạn Phàm nhìn người lập kế hoạch một cách khinh bỉ, chương trình rác rưởi này sớm muộn cũng bị tuyệt chủng.

Khi Kiều Mạn Phàm về đến nhà thì cha mẹ Tang đã rời giường, trên mặt của hai người có hơi ưu sầu: “Mạn Mạn, sáng này chúng ta ăn gì?”

Cha mẹ Tang cũng không nghĩ đến việc tham gia chương trình vậy mà cũng không được ăn no, phải chăng muốn bọn họ sống thắt lưng buộc bụng?

Kiều Mạn Phàm lấy ra thức ăn nhanh pha nước từ trong vali, ví dụ như sữa đậu nành bột, còn có mấy gói bánh mì, vì không có nước sôi nên cô muốn đi nhà bếp nấu nước.

Thiết Oa Tử nhìn thấy hai cái vali giống như hai rương bảo bối. Rốt cuộc thì bên trong có bao nhiêu thứ chứ, nó cảm giác lấy ra hoài cũng không hết, như hai cái rương bách bảo vậy.

Kiều Mạn Phàm đẩy loạn xạ ổ khóa của hai vali để đề phòng thằng nhóc này. Cho dù đang ở ngay trước mặt thợ quay phim, Kiều Mạn Phàm cũng không hề thu liễm.

Cha mẹ Tang nhìn gói mì và sữa bột, hơi kinh ngạc: “Sao con lại mang theo mấy thứ này?”

Mang theo đồ ăn nhanh, còn mang theo sốt thịt bò? Sao cứ có cảm giác con gái mình đang tham gia gameshow sinh tồn vậy nhỉ?

Nếu không, tại sao lại mang theo nhiều thứ như vậy?

Kiều Mạn Phàm nói với cha mẹ Tang: “Dạ…, có lẽ là do môi trường sinh tồn của ngành giải trí tương đối ác liệt.”

Thợ quay phim: …

Cảm giác bản thân bị xỏ xiên.

Mặc dù là bọn họ muốn xé toạc vết thương của Kiều Mạn Phàm, nhưng bị đối phương nói thẳng như vậy thật khiến người khác khó chịu mà.

Cha mẹ Tang lộ ra vẻ mặt đã hiểu, sau đó nói: “Con với em con đã vất vả rồi.” Hiển nhiên là họ tin tưởng Kiều Mạn Phàm.

Thợ quay phim làm việc từ sáng sớm: …

Cô đừng có mà phóng đại, ngành giải trí làm gì ác liệt đến nổi không có cơm để ăn như vậy chứ.

Xuân Hoa nhìn thấy Kiều Mạn Phàm có đồ ăn, vì vậy không cho Kiều Mạn Phàm lương thực nữa, bọn họ đã không muốn thì thôi bà để dành.

Nhưng những đồ ăn nhanh được lấy ra này có vẻ rất thơm ngon, Thiết Oa Tử nhìn chằm chằm Kiều Mạn Phạn Phàm, nó bắt đầu làm nũng: “Chị ơi, cho em nếm thử đi, nếm thử xíu thôi nha.”

Kiều Mạn Phàm xé một miếng bánh mì nhỏ cho Thiết Oa Tử, thằng bé lập tức bỏ vào miệng: “Ngon quá, cảm ơn chị nhiều.”

Kiều Mạn Phàm khịt mũi, đúng là trẻ con thật thông minh, phương pháp này không được liền đổi phương pháp khác, hoàn toàn không biết mặt mũi là gì.

Nhưng Xuân Hoa sẽ không thể làm giống con trai mình, muốn ăn cái gì thì xin cái đó như vậy được, lớn rồi phải có sĩ diện.

“Lấy cho chị một cái bát, chị cho nhóc xíu sữa đậu nành.” Kiều Mạn Phàm lườm Thiết Oa Tử, thằng bé lập tức chạy vào bếp, mang một cái bát đến.

Kiều Mạn Phàm rót cho Thiết Oa Tử nửa bát, thằng bé cầm cái bát bằng hai tay, uống sữa đậu nành, thật ngọt ngào. Hai mắt nó cong cong: “Ngon ghê.”

Sau khi ăn uống xong, tổ sản xuất tụ tập khách mời lại, bắt đầu phát nhiệm vụ.

Nếu đã là một gameshow thì tất nhiên phải có phần trò chơi, thường thì ê-kíp sẽ giao cho một số nhiệm vụ khiến khách mời gặp khó khăn, lúng túng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK