Ngày trước, câu chuyện giữa Kiều Mạn Phàm với Hoắc Sâm vốn đã được lưu truyền rộng rãi trên mạng nhưng không ai bảo Hoắc Sâm là Võ Đại Lang. Ấy vậy, sau khi chương trình kia được phát sóng thì cái biệt danh này lại xuất hiện, quả nhiên là không thể coi thường năng lực dâng nước đẩy thuyển của những cư dân mạng được.
“Cuối cùng anh cũng đã hiểu được rồi, Kiều Mạn Phàm chính là thiên địch của anh, cô ta và anh không thể cùng đội trời chung.” Hoắc Sâm nói với Kiều Ngữ Phù: “Lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải tống cổ cô ta ra nước ngoài thôi, miễn là cô ta không tiếp tục nhảy nhót dưới mí mắt anh là được.”
“Chuyện này để nói sau đi, còn phải bàn bạc đã.” Kiều Ngữ Phù hơi chần chờ mà đáp lời.
Hoắc Sâm nghe vậy thì rất đau khổ, rất tức giận: “Ở trong lòng của em, ngay cả Kiều Mạn Phàm anh cũng không bằng. Giữa anh và cô ta, em chọn ai?”
Vốn dĩ Ngữ Phù đã chưa ngủ được mấy và đang mệt mỏi vật vờ, nhưng vẫn phải cố nhịn lòng để an ủi Hoắc Sâm. Điều đó khiến sự mỏi mệt trong cô càng thêm nặng nề, cuống họng nghẹn ứ một luồng khí bực bội.
Cô nàng cố nuốt nó xuống, “Nếu anh nói chuyện với em bằng cái trạng thái như thế thì không giải quyết được chuyện gì đâu. Em biết anh đang tức giận và muốn tìm một đối tượng để xả hết ra. Nhưng dù cho anh có muốn đưa Kiều Mạn Phàm ra nước ngoài thì cũng không thể giải quyết được ngay trong một chốc một lát, anh cũng phải để cho người ta một chút thời gian chứ.”
Phải giải quyết xong xuôi chuyện trong nhà thì chị ấy mới có thể dứt áo đi nước ngoài được chứ.
Hoắc Sâm cũng biết cảm xúc của bản thân đang ở trạng thái quá khích, nên ấp úng nói: “Nếu anh bây giờ anh biến thành Đại Lang thì em có còn yêu anh nữa không?”
“Phụt…” Kiều Ngữ Phù cười thành tiếng, ngay cả cơn bực ở cuống họng kia cũng tan biến thành mây khói, cô nàng cười đến sảng khoái: “Yêu, chẳng cần biết anh có phải Đại Lang hay không thì em vẫn yêu anh. Đại Lang làm sao ưu tú được bằng anh.”
Nghe thấy tiếng cười của bạn gái, Hoắc Sâm thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều. Trạng thái tâm lý của Hoắc Sâm bây giờ suy sụp rất nặng nề, tại sao gã lại vơ vào người suy nghĩ của mấy kẻ không quen.
Chính bản thân gã – một con người có giá trị mấy trăm tỷ hà cớ gì phải để tâm đến hình tượng của chính gã trong lòng bọn người nghèo hèn kia, thế lại thành coi trọng bọn người đấy quá.
Những con người hèn kém kia tỏ vẻ họ đã được chịu sự tôn trọng.
Nhưng hình tượng của Đại Lang thì quá thảm thiết. Nếu đã là một thằng đàn ông thì chẳng ai mong muốn có sự dính dáng hay biến thành người đó.
Trạng thái của họ Hoắc kia đã hơi ổn định thì bên phía Kiều Mạc Khiêm vẫn còn rất căng. Mới sáng sớm anh ta đã nhận được luồng cảm xúc tiêu cực rác rưởi khiến cho tâm trạng cả ngày không thể tích cực lên nổi.
Nếu Kiều Mạn Phàm mà không thể giải thích một cách thoả đáng thì ha ha…
Còn vẻ mặt của cô Phàm đang trong diện một lời không thể diễn tả hết và không biết nên giải thích như thế nào cho người ngoài cuộc như Kiều Mạc Khiêm.
Đầu đuôi chuyện này thực sự hết sức phức tạp và trình bày chúng thì sẽ khá tốn sức.
Khi Mạn Phàm rút di động ra tìm kiếm tập kia của chương trình ‘Nhà Có Bảo Bối’, cô phát hiện ra có một số đoạn đã bị cắt nối biên tập thành rối loạn lung tung, và đoạn ngắn có nhắc đến Hoắc Sâm cũng không còn.
Đồng nghĩa với việc tổ sản xuất đã cắt bỏ phần kịch tính cao trào nhất của chương trình. Việc cắt ghép biên tập những thứ mẫn cảm kia ngay trong đêm khuya khoắt có thể cho thấy rằng mong muốn sống sót của tổ sản xuất chương trình vẫn còn mãnh liệt lắm.
Kiều Mạc Khiêm nhìn cô với ánh mắt lạnh băng: “Giải thích chút đê.”
Mạn Phàm thở dài: “Anh, để em kể rõ đầu đuôi cho anh biết đi, chuyện này anh cần phải nghe từ đầu mới có thể nắm bắt được một cách hoàn chỉnh.”
Kiều Mạc Khiêm: “Nói đơn giản thôi, ngắn gọn súc tích.” Anh ta nhìn vừa nhìn cô vừa suy tính trong bụng, có vẻ chuyến này phải cho nó ra nước ngoài thôi, bất kể là tên họ Hoắc kia phát điên vì chuyện gì.
Nhưng hiển nhiên khúc mắc giữa Kiều Mạn Phàm và Hoắc Sâm chắc chắn sẽ tạo thành kết quả và ảnh hưởng không tốt.
Kiều Mạc Khiêm rất thắc mắc, rốt cuộc phải là thứ tình yêu như thế nào thì mới có thể làm một kẻ yêu say đắm và người được yêu trở mặt thành thù và trở thành kẻ thù không đội trời chung?
Đúng là khiến định nghĩa về tình yêu bị giày xéo đến nỗi biến đổi hoàn toàn, để cho người khác không nỡ đối diện.
Kiều Mạn Phàm nói một cách ngắn gọn súc tích đúng với nghĩa đen: “Em vô tội.”