Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tiên Nhi nhìn thấy hai cô gái kia rời đi. Cô nàng khẽ thở dài trong lòng, tại sao lại đi luôn chứ, thôi đi rồi cũng tốt, bớt đi được hai người cạnh tranh.

Chỉ là quen biết mà thôi, cũng không phải thân thiết gì, nếu muốn đi thì đi đi.

Sau đó, có vài người cũng lục tục rời đi, trong đó có cả nam lẫn nữ. Những người còn lại đều rất khó xử.

Chắc Kiều Mạn Phàm cũng không biết uy lực của mình lại lớn như vậy, vừa xuất hiện đã làm cho rất nhiều người lùi bước, ngay cả thử vai cũng không thử nữa.

Nói một cách đơn giản, cô chính là một cái máy lọc không khí tuyệt vời, lọc trực tiếp được không ít người.

Có lẽ trong lòng của những ai còn ở lại vẫn có sự khinh miệt, nhưng họ vẫn phân biệt được rõ giữa cảm xúc và công việc.

Sau khi tiến vào phòng, Mạn Phàm đã đón nhận ánh nhìn chằm chằm của một nhóm người. Họ đều những gương mặt trẻ tuổi, vẫn còn vẻ ngây ngô và thẹn thùng. Họ chưa vội chào hỏi Kiều Mạn Phàm trước mà là nhìn chằm chằm cô.

Mạn Phàm hỏi: “Tất cả đều là nhân viên trong đoàn phim à?”

Trình Hữu nói: “Tất cả đều là bạn học và vài người bạn khác của tôi. Họ là những người chuyên nghiệp nhưng không có kinh nghiệm công tác. Dù vậy, tôi thấy chúng ta có thể làm được.”

Trình Hữu cũng biết rằng kinh phí không có nhiều nên đã tìm các bạn học thời trẻ với những người bạn thời thiếu niên. Quan trọng nhất chính là, họ mang trong mình một bầu nhiệt huyết, sẽ cố gắng làm tốt mọi thứ và thể hiện sự chuyên nghiệp nhất của chính mình.

Có lẽ là vẫn chưa đến được mức độ điêu luyện, nhưng nó cũng là tác phẩm và kinh nghiệm làm việc của bản thân.

Khi người trẻ đi làm, lúc ban đầu, họ thật sự hồn nhiên và luôn cháy nhiệt huyết. Họ không quan tâm đến tiền bạc và luôn muốn học được thứ gì đó từ trong công việc.

Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Cũng được, anh xem mà làm đi, chỉ cần quay ra thành phẩm là được. Hãy dùng hết khả năng và quay cho tốt! Đây là tác phẩm của bản thân các anh, còn tôi cũng bởi vì yêu thích kịch bản này nên mới đầu tư. Do đó, không cần mang cái tâm lý quay phim là quay cho tôi, mà nó là quay cho bản thân các anh.”

Kiều Mạn Phàm vẫn rất "lành nghề" trong việc truyền cảm hứng. Dù sao thì một nhân viên văn phòng từ thuở còn là "tấm chiếu mới" thăng lên "tấm chiếu cũ", khi được thăng chức, những "tấm chiếu cũ" đều phải làm công tác tư tưởng này cho những "tấm chiếu mới".

Hơn nữa, những người này đều là những kẻ có tài năng. Sau khi trải qua sự mài giũa của thời gian, họ sẽ trở thành trụ cột của ngành sản xuất tương lai, và khởi động lại toàn bộ ngành giải trí, từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Đối với những người này, Kiều Mạn Phàm sẽ không và cũng không cần phải xúc phạm đến họ. Đợi đến sau này, khi họ có thể bay lên cao rồi, có khi còn giúp mình bay cùng ấy chứ.

Tất cả những người trẻ tuổi đều nhìn Kiều Mạn Phàm với đôi mắt sáng lấp lánh. Trong đó có chứa một ngọn lửa, ngọn lửa hướng về tương lai. Lời cổ vũ đến từ kim chủ đã khiến cho lòng người phấn chấn hẳn.

Bởi, dù sao thì kim chủ cũng đã đưa tiền thật rồi.

Trình Hữu nhường vị trí của anh ta cho Kiều Mạn Phàm, và nói với cô: “Cô cũng xem qua kịch bản đi, rồi xem thử xem có ai phù hợp với vai nữ chính không.”

“Ừm, tôi sẽ xem. Nhưng, tôi không chuyên nghiệp nên quyết định cuối cùng vẫn thuộc về anh, chắc trong lòng anh cũng hiểu rõ rồi.” Kiều Mạn Phàm chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi, cứ nghĩ đến chuyện chính mình được tham dự vào một bộ phim truyền hình thì cô vẫn có cảm giác rất thành công.

Nhân viên công tác mở cửa ra, rồi nói với những người đang đợi ngoài hành lang: “Buổi thử vai bắt đầu, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

Các nghệ sĩ lần lượt đi vào thử vai. Thật ra, quá trình thử vai rất nhàm chán. Dẫu lúc bắt đầu hào hứng, phấn khởi thì đến cuối cùng Kiều Mạn Phàm cũng đã mang vẻ mặt không cảm xúc, tâm trạng chán ngán.

Có vài người có kỹ năng diễn xuất không tồi, khi gặp được họ, Trình Hữu sẽ ghi nhớ những cái tên ấy. Nhưng có mấy người thì diễn xuất dở tệ, cường điệu và giả tạo. Họ thậm chí còn không đọc đầy đủ hết lời thoại và chẳng hề phát âm rõ ràng.

Có người còn há mồm mà chẳng phát ra tiếng, chỉ thấy được miệng của anh ta đang mấp máy, nhưng không có âm thanh. Điều đó khiến mọi người nghi ngờ rằng bản thân họ đã bị điếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK