“Hay là, cô biết tôi đang ở chỗ này, nên chạy đến đây, nhưng vẫn không quên đến gây phiền phức cho Ngữ Phù?”
Hoắc Sâm lại nói với Kiều Ngữ Phù: “Em xem, anh đã nói cô ta quên không được anh, không một phút nào yên chuyện cả.”
Nghe được lời chỉ trích đầy vẻ chán ghét của Hoắc Sâm, Kiều Mạn Phàm cảm thấy trái tim mình như càng đau thêm, đau thắt, rất là khó chịu, muốn khóc một tiếng oà lên luôn.
Nhưng cô chịu đựng, đây nhất định là hiệu ứng cầu treo. Hiệu ứng này tức là khi một người lo âu sợ hãi đi qua cầu treo thì tim sẽ tự động đập nhanh hơn.
Nếu lúc này, người đó trùng hợp gặp được một người khác, thì người đó sẽ tự giải đáp nguyên nhân của nhịp tim đập nhanh hơn. Đó là vì bản thân đã yêu đối phương nên mới sinh ra phản ứng sinh lý, bởi vậy mà người đó sẽ nảy sinh tình cảm với đối phương.
Hiện giờ, trái tim của cô chỉ đơn giản là không thoải mái, chứ không phải khó chịu bởi lời chỉ trích của Hoắc Sâm, càng không phải bởi vì yêu Hoắc Sâm.
"Cô nói đi, nói chuyện xem nào, cô bị câm à?” Hoắc Sâm nhăn mày nhìn Kiều Mạn Phàm, vẻ hùng hổ trông rất doạ người.
Gần đây, Hoắc Sâm bị phiền phức muốn chết. Kiều Mạn Phàm đã tham gia một cái gameshow, bây giờ người khác nhắc tới Kiều Mạn Phàm là lại phải tag theo Hoắc Sâm nữa mới chịu.
Năm lần bảy lượt bị lôi ra để quất xác, phiền muốn chết, trong lòng Hoắc Sâm vô cùng chán ghét. Nếu không phải vì Kiều Ngữ Phù, cậu ta chắc chắn muốn hành hạ chết ả này đấy.
Cái kẻ hết lần này đến lần khác ghê tởm người khác.
Danh tiếng đó đối với Hoắc gia mà nói thì không phải loại danh tiếng tốt. Chuyện để bị người ta chế giễu bàn tán đều là danh tiếng hão.
“Không quên được anh. Được thôi, tôi thừa nhận tôi hoàn toàn không quên được anh đấy, nhìn thấy rác rưởi bên đường là lại nhớ tới anh.” Kiều Mạn Phàm cảm thấy vô cùng uất ức, "Tôi thực sự đặc biệt khó chịu, chỉ cần nhìn thấy rác rưởi là sẽ ngay lập tức nhớ tới anh, trên thế giới này có nhiều rác rưởi như vậy mà.”
Mợ tôi ơi, tim đau thắt, cần phải đi bệnh viện kiểm tra kiểm tra cơ thể.
Dạo gần đây, cô không hề đi tìm Hoắc Sâm, cũng không hề nói qua một câu với tên này. Gã đã nghe được từ chỗ nào mà cho rằng cô không quên được Hoắc Sâm đâu?
Hoắc Sâm vẻ mặt không tin: “Ha hả…”
Hồi trước, Kiều Mạn Phàm có bao nhiêu điên cuồng không phải là mọi người chưa từng thấy, một kẻ bệnh tâm thần rất cố chấp chuyện hãm hại người khác.
Kiều Mạn Phàm nhíu mày, sao những người này lại thích cười ha hả với nói à thế chứ?
Mạn Phàm nắm lấy tay của Ngữ Phù, "Chị chân thành chúc phúc em hạnh phúc mỹ mãn với người em yêu.”
Trời cao sẽ không bạc đãi kẻ có tình mà đều trừng phạt họ đến chết.
Không có bản thân cô, chẳng biết nam nữ chính còn sẽ gặp phải sóng gió thử thách tình yêu gì nữa.
Nhưng cô nhất định phải rời khỏi, không thể trở thành vật cản cho cuộc tình này là được.
Công cụ vô dụng sẽ bị vứt bỏ và bị hủy diệt. Hoàn thành sứ mệnh còn không có một kết cục tốt, quá khó khăn.
Trong lòng có một ngôi mộ chôn cất người đã khuất, những lúc không có việc gì còn có thể dâng hương.
Hoắc Sâm chính là kẻ cần Kiều Mạn Phàm ôm tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo thắp hương cho gã.
Kiều Ngữ Phù hơi ngớ ra, nhưng vẫn gật đầu nói: “Em tin tưởng chị.”
Mạn Phàm không muốn nhìn đến Hoắc Sâm nữa. Đây là sự tàn phá lớn lao với cơ thể của cô, nên hỏi Ngữ Phù: "Bây giờ chị quay được chưa?”
"Chắc là được ạ, để em đi nói với đạo diễn một tiếng.” Liên quan đến công việc là Kiều Ngữ Phù hấp tấp lên, xách theo cái váy thật dài chạy luôn ra khỏi phòng hóa trang.
Kiều Mạn Phàm vội vàng muốn đuổi kịp cô nàng thì bị Kiều Mạc Khiêm níu tay lại, anh ta hỏi: "Không sai chứ? Sắc mặt mày bây giờ nhợt nhạt quá đấy?”
Kiều Mạn Phàm dùng tay vỗ bôm bốp lên mặt của chính mình, tự tát mặt đỏ hồng, "Vẫn ổn ạ.”
“Làm không tồi.” Kiều Mạc Khiêm khích lệ.