“Em mới ăn có tí sao no được? Em không cần phải giảm cân đâu, sức khỏe mới quan trọng.” Dù nói vậy nhưng Hoắc Sâm luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn lại không biết không ổn chỗ nào.
Kiều Ngữ Phù nghiêm túc: “Em no rồi, thật đó, không phải vì giảm cân đâu.”
Hoắc Sâm: “Vậy là tốt rồi.”
Kiều Ngữ Phù: …
Cô muốn dùng cái nĩa xiên chết hắn.
Kiều Ngữ Phù không kìm được, hỏi câu hỏi mà muôn thuở phụ nữ vẫn thích hỏi đàn ông nhất: “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”
Hoắc Sâm: ???
Vấn đề này là sao?
Kiều Ngữ Phù chăm chú nhìn hắn: “Anh sẽ cứu ai?”
“Cả hai người đều sẽ không sao đâu, nhà họ Hoắc có rất nhiều vệ sĩ.” Hoắc Sâm nói.
Kiều Ngữ Phù lại hỏi: “Nếu bắt buộc chỉ được chọn một người thì sao?”
Bắt buộc chỉ được chọn một người?
Hoắc Sâm không hiểu lắm: “Tại sao em lại đối nghịch với bà ấy? Sau này em sẽ là vợ anh, còn bà ấy là mẹ anh. Chúng ta sẽ từ từ già đi, mà người sẽ chăm sóc mẹ anh khi về già đó là cha anh, không phải anh.”
Kiều Ngữ Phù ‘ồ’ một tiếng, cũng cảm thấy mình có hơi vô cớ gây rối.
Có lẽ đàn ông ở phương diện này là như vậy, nhưng giữa phụ nữ với nhau nếu có địch ý thì sẽ rất nhạy cảm, chỉ một số chi tiết nhỏ thôi cũng có thể khiến người khác khó chịu.
Họ âm thầm lặng lẽ, bất tri bất giác tổn thương nhau, nhưng đối với những người đàn ông này, đó căn bản cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Bà Hoắc không thích Kiều Ngữ Phù, cũng chỉ có Kiều Ngữ Phù để ý, mà trong mắt của Hoắc Sâm, dường như đây không phải là một vấn đề lớn.
Kiều Ngữ Phù bỗng dưng cảm thấy hơi mệt mỏi và lạc lõng, tẻ nhạt vô vị.
Cô hiểu rõ lập trường của Hoắc Sâm, một bên là mẹ hắn, một bên là người là người hắn yêu, nhất định rất khó xử.
Thế nhưng Kiều Ngữ Phù cũng khó chịu, cô không muốn cãi nhau với Hoắc Sâm, cho nên chỉ có thể tự mình trở nên cường đại. Đính hôn và kết hôn không quan trọng, quan trọng là sự nghiệp của bản thân.
Kiều Ngữ Phù xiên thịt, mấy ngụm đã ăn hết, lau miệng: “Em ăn xong rồi, chúng ta về thôi.”
Hoắc Sâm hơi sững sờ, nhìn cô ngoạm miếng thịt lớn, hung hăng nhai nuốt làm hắn lạnh cả người, trong lòng có chút sợ hãi.
Hoắc Sâm đưa Kiều Ngữ Phù về lại Kiều gia, hắn nhìn Kiều Ngữ Phù: “Anh sẽ không để em chịu tổn thương.”
Kiều Ngữ Phù mỉm cười gật đầu: “Em tin anh.” Nhưng em lại càng tin vào bản thân mình.
Bây giờ, trong lòng Kiều Ngữ Phù tràn đầy ý chí chiến đấu mạnh mẽ, cô muốn trở thành một Ảnh hậu trẻ tuổi, được nhận giải thưởng.
Kiều Ngữ Phù quay trở lại biệt thự, thấy Kiều Mạn Phàm đang ăn gì đó, hơi do dự hỏi: “Chị chưa ngủ à?”
“Chị mới làm đồ ăn khuya, em muốn ăn không?” Kiều Mạn Phàm đẩy đùi gà chiên và cánh gà nướng đến trước mặt Kiều Ngữ Phù.
Kiều Ngữ Phù nhìn cánh gà mật ngọt, được quét một lớp mật ong phía trên, bóng loáng, nhìn qua đã thấy chứa đầy calo, nếu ăn vào, nhất định ngày mai mặt cô sẽ sưng lên.
“Cảm ơn.” Kiều Ngữ Phù vẫn ngồi xuống, cầm cánh gà nướng gặm, không khí giữa hai người đầy lúng túng.
Kiều Ngữ Phù chủ động tìm đề tài: “Sau này chị định làm gì?”
“Làm gì là làm gì?” Kiều Mạn Phàm lau miệng, không hiểu hỏi.
“Không phải bây giờ chị vẫn còn trong ngành giải trí sao? Tương lai chị có mục tiêu gì?” Kiều Ngữ Phù hỏi.
“Haiz, chị định rút khỏi ngành giải trí.” Sống cuộc sống của một phú bà, có tiền mà, tại sao phải vất vả lăn lộn trong giới giải trí hỗn loạn kia chứ?
Cô là con cá muối không có lý tưởng, làm một nhân viên quèn thật sự quá mệt mỏi, bây giờ có thể sống thoải mái thì sao phải sống mệt mỏi như vậy.
Thấy Tiểu Kiều nói chuyện lý tưởng với mình, Kiều Mạn Phàm cảm thấy đây là cơ hội tốt để tâm sự phát triển tình cảm: “Còn em thì sao? Em có kế hoạch gì cho tương lai?”