Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trước đó xảy ra chuyện như vậy nên danh tiếng của chị trong giới cũng không được tốt lắm. Tuy rằng lần này không có nhiều người, nhưng họ là bạn thân của mẹ. Sau này khi đi ra ngoài, chỉ cần các dì tùy tiện nói tốt chị một câu cũng đã giúp chị rất lớn.”

Những quý bà ở đây hôm nay có thể tùy ý nói rằng con gái nhà họ Kiều khá tốt. Mặc dù chỉ là một câu, một người nói như vậy, cũng đại diện cho nhiều người nói, cho dù trong lòng mọi người có nghĩ gì đi chăng nữa thì ngoài mặt cũng sẽ không dám khinh thường Kiều Mạn Phàm.

Sự việc đó đối với Kiều Mạn Phàm là một vết nhơ, nhưng nó cũng chỉ là một vết nhơ mà thôi, quan trọng nhất là đạt được lợi ích.

Kiều Mạn Phàm thực ra đã không muốn tồn tại trong giới này rồi, cô muốn sống một cuộc sống bình thường, không muốn kết hôn với một người đàn ông giàu có, càng không muốn tìm một đàn ông trong giới này.

Vì thế, mẹ Kiều muốn những người trong giới thượng lưu này chấp nhận cô, dù cô không để ý đến chuyện đó, nhưng cô không thể không quan tâm đến tâm ý của mẹ.

Giới thượng lưu chấp nhận cô hay không, Kiều Mạn Phàm cũng không để ý, nhưng cô không thể khiến mẹ Kiều thất vọng được.

Mẹ Kiều vẫn cảm thấy xót xa cho đứa con gái mà mình nuôi nấng, dưỡng dục nhiều năm như vậy. Bà đã dành bao nhiêu công sức và tình cảm cho nó, thực sự bà không nỡ buông tay.

Nhất là bây giờ Kiều Mạn Phàm còn cải tà quy chính, mẹ Kiều rất đau lòng!

Kiều Mạn Phàm nhìn Kiều Ngữ Phù: “Em không tức giận sao?”

Kiều Ngữ Phù hơi nghi hoặc, hỏi lại: “Tức giận, tại sao phải tức giận?”

Kiều Mạn Phàm nói: “Vì mẹ đã lo lắng cho chị hết lòng như vậy.”

Kiều Ngữ Phù cắt lời: “Sao em lại tức giận về việc đó? Làm cha làm mẹ tất nhiên là phải dồn hết tâm tư tình cảm vào con gái không tốt của mình. Chị xem chị bây giờ đi, tiếng xấu vang xa, người yêu cũng không có, sao lại không lo lắng cho chị được?”

“Em thì khác, em có sự nghiệp, có mục tiêu, với lại em đã có người yêu, người yêu của em cũng rất tốt. Em tốt như vậy mẹ còn cần phải lo lắng điều gì về em nữa?”

Kiều Mạn Phàm: ???

Cô, cô có thể cho rằng, Kiều Ngữ Phù đang chế giễu cô đúng không?

Con bé đang đả kích cô, không người yêu, không sự nghiệp, tiếng xấu vang xa?

Huhu, mặc dù lời con bé nói đều là sự thật nhưng sao trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu quá vậy nè?

Nếu là nguyên chủ thì chắc giờ đã bùng nổ rồi, nhưng không thể phủ nhận rằng Kiều Ngữ Phù là một người rộng lượng và biết suy nghĩ. Đổi thành người khác khi thấy cha mẹ ruột thịt của mình lo cho con gái nuôi như vậy, chắc tâm tình người đó sẽ từng phút từng giây muốn nổ tung mất.

Điều đầu tiên Kiều Ngữ Phù nghĩ đến là những gì mà con bé đang sở hữu, nó cũng nhận thức rõ ràng về bản chất của vấn đề.

Kiều Mạn Phàm đeo tạp dề vào, bắt đầu công việc của ngày hôm nay, đó là làm một số món ăn thường ngày. Ngoài những món ăn nhà làm hàng ngày, cô còn muốn làm những món khó, có hương vị đặc biệt.

Bụp bụp bụp, xì xèo...

Khung cảnh nhà bếp bận rộn, Kiều Mạn Phàm đang đội mũ đầu bếp, thao tác của cô uyển chuyển, nhanh nhẹn mà tao nhã. Các đầu bếp khác cũng tiện thể hỗ trợ cô nấu ăn.

Kiều Ngữ Phù đang nói chuyện với các quý bà, không phải là cô muốn nói chuyện phiếm với các bà cô dì này mà cô bị gọi đến, không thể đi được nên chỉ có thể nở một nụ cười thương mại.

Kiều Mạc Khiêm cùng Kiều Thiệu Nguyên về nhà, nhìn thấy nhiều phụ nữ như vậy, hai người theo bản năng nhíu mày một cái.

Mẹ Kiều nói: “Các chị em của mẹ sẽ ở lại nhà mình đêm nay.”

Kiều Mạc Khiêm: ???

Kiều Thiệu Nguyên: ???

Kiều Thiệu Nguyên hỏi: “Đêm qua mấy người cũng ở cùng nhau?”

Mẹ Kiều: “Thì sao?”

Kiều Thiệu Nguyên: “Không có sao cả, tôi lên thư phòng trước.”

Một quý bà nhìn chằm chằm vào Kiều Mạc Khiêm.

“Mình nhớ con trai của cậu đã gần ba mươi rồi hả?”

“Có người yêu chưa?”

“Nhắm được tiểu thư nhà nào rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK