Vì sao Kiều Mạn Phàm lại có thể may mắn đến mức trở thành con gái của gia đình giàu có như vậy chứ? Nếu nó cũng được ôm nhầm như thế thì thích quá. Nó sẽ vừa có tiền lại vừa có nhan sắc xinh đẹp thế này thì nhất định có thể tiếp xúc với Tư Thừa Trạch và có thể nói chuyện với anh ấy rồi.
Tại sao nhà họ Kiều còn muốn nhận nuôi Kiều Mạn Phàm, tại sao chứ?!
Trong lòng Giai Giai vừa buồn bực vừa khó chịu, mùi vị chua xót tràn ra toàn thân. Lúc này, cô gái giống như đang bị yêu tinh quả chanh nhập vào người.
Tuy Kiều Mạn Phàm khiến người khác chán ghét như vậy nhưng chỉ có một điểm, một điểm không ai có thể phản bác được đó là dung mạo của cô thực sự rất xinh đẹp. Cùng là con gái với nhau, Giai Giai còn cảm thấy tự ti.
Nhưng loại phụ nữ xấu xa, không có một tí lương thiện nào, dễ dãi tùy tiện như Kiều Mạn Phàm thì làm sao lại khiến Tư Thừa Trạch để mắt đến được.
Cho dù trong tiểu thuyết “tổng tài” thì vai nữ chính cũng là người tốt bụng, là kiểu con gái mà Giai Giai luôn khát khao đạt tới. Ít nhất bản thân nó sẽ không giống như Kiều Mạn Phàm và nhất định sẽ yêu Tư Thừa Trạch gấp bội lần.
Trên thế giới có một loại đàn ông vô dụng, những kẻ này luôn nghĩ rằng sẽ có một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, hiền đức, nhất quyết không rời không bỏ theo sát bản thân. Và cho dù bản thân họ làm gì, người ấy cũng sẽ tha thứ, sẽ yêu thương chăm sóc để họ muốn làm gì thì làm. Loại đàn ông này chỉ như công cụ hình người.
Cùng với đó, cũng có loại phụ nữ vô dụng, các cô này luôn nghĩ rằng cho dù bản thân yếu kém đến mức nào, có ngu xuẩn đến mức thế nào hay đi đường bằng phẳng cũng có thể ngã sấp thì vẫn có một người đàn ông xuất sắc yêu mình, ngoài bản thân ra không muốn có bất kỳ ai.
Lúc bàn đến nhan sắc, năng lực hay thậm chí là gia đình thì cãi cố: người khác không yêu sâu đậm bằng họ, không yêu một cách kiên trinh, không một lòng một dạ như họ.
Để trốn tránh sự thật phũ phàng, Giai Giai đã coi Tư Thừa Trách là đối tượng để ảo tưởng thành người mình yêu, là nơi truyền đạt, cũng là nơi thừa nhận hết thảy những ảo mộng xinh đẹp.
Tư Thừa Trạch đủ xuất sắc, đủ đẹp trai, phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của cô nữ sinh cấp ba này.
…
Kiều Mạn Phàm đưa cha mẹ Tang đến chúng cư và quay lại đồn công an để báo án điền giấy tờ. Về phần thân phận những người kia, cô giao cho cảnh sát. Đợi điều tra rõ ràng thông tin của họ xong thì tiếp theo cô sẽ lần lượt gửi cho họ đơn kiện của luật sư.
Là đơn kiện chính thức thật, là hàng thật giá thật, hoàn toàn nghiêm túc, không phải kiểu dọa nạt đùa giỡn.
Kiều Ngữ Phù bảo: “Em còn phải đến đoàn làm phim, chuyện này cần theo quy trình. Đợi đến khi em quay xong phim dù không tra ra được thông tin gì cũng sẽ bắt đầu.”
Không nghi ngờ gì nữa, những người kia là phạm pháp, rõ ràng là phạm pháp. Trước khi khởi tố sẽ còn phải bị gọi lên đồn công an để dạy dỗ chỉ bảo.
Kiều Mạn Phàm bảo: “Vậy em đi làm đi, đến khi mở phiên tòa chị sẽ gọi cho em.”
Kiều Ngữ Phù vội vội vàng vàng rời đi. Việc xin nghỉ hay trì hoãn thời gian đều sẽ gây thất thoát tiền. Cả đoàn làm phim đều đang chờ Ngữ Phù, cô ấy là diễn viên chính nên có có rất nhiều cảnh cần diễn.
Kiều Mạn Phàm bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên khi lựa chọn mua sắm nguyên liệu nấu ăn cũng không có tinh thần, đành phải vỗ vỗ lên mặt mình để cổ vũ bản thân cố lên.
Xã hội bây giờ có rất nhiều chó điên, bị chó điên cắn chắc chắn sẽ phải quay lại đánh chết nó, nhưng không thể tụt cảm xúc chỉ vì một con chó có vấn đề được.
Sau khi về đến nhà, Kiều Mạn Phàm vẫn kể lại chuyện này cho bà Kiều nghe, bà Kiều cực kỳ sợ hãi.
“Vậy cha mẹ của con có việc gì không, ở đó không an toàn đâu, nếu không thì để họ chuyển qua đây ở đi.”
“Không cần đâu, con đã thu xếp xong rồi.” Kiều Mạn Phàm trả lời.
“Sao những người đó lại làm như thế chứ? Đầu óc của họ có vấn đề gì không, vì sao lại làm cái chuyện hại người hại mình như thế chứ?”
Bà Kiều không thể tưởng tượng nổi và cũng không tài nào hiểu được.
“Có lẽ là muốn trút giận, mà cha mẹ con lại trở thành đối tượng để trút xuống.” Khuôn mặt Kiều Mạn Phàm trầm xuống và nói.