Kiều Mạc Khiêm nhìn thấy bà Kiều đột ngột xuất hiện thì nhăn mày theo bản năng.
Bây giờ hắn ta không muốn đối mặt với mẹ của mình một chút nào.
Hiện giờ, Kiều Mạc Khiêm đang có mâu thuẫn với bà Kiều. Nguồn gốc của việc này là bà thấy con trai của mình già rồi, đã đến lúc yên bề gia thất.
Nhưng hiển nhiên, Kiều Mạc Khiêm suy nghĩ riêng, có thái độ rất tiêu cực với vấn đề trên, và đối phó với mẹ của mình. Tuy nhiên để làm như vậy, hắn ta cũng rất mệt mỏi.
Kiều Mạc Khiêm đã đang tự hỏi bản thân về chuyện có nên dọn ra ở riêng hay không.
Thêm vào đó, ở công ty cũng có phòng để nghỉ ngơi gian, Kiều Mạc Khiêm phát rồ tự thấy rằng ở lại trong công ty khá tốt. Hắn ta sẽ không cần phải đi sớm về muộn hay chẳng cần gặp phải chuyện tắc đường, đấy đúng là chuỗi ngày sung sướng như mơ.
Bà Kiều nhìn con trai và hỏi: “Tuy rằng đêm qua mẹ với cha của con không ở nhà, nhưng mà cả đêm mẹ đều không thể nào ngon giấc. Trời vừa sáng mẹ đã trở về chỉ muốn biết rằng tình hình của con và cô gái nhà họ Chu ở cùng với nhau như thế nào?”
Kiều Mạc Khiêm: …
Thật là vinh hạnh quá thôi.
“Mẹ có thể gọi điện thoại trực tiếp cho người ta để hỏi.” Kiều Mạc Khiêm nói.
Bà Kiều lập tức trừng thằng con một cái, “Gọi điện thoại nào có trân trọng bằng việc nói chuyện trực tiếp được.”
Kiều Mạc Khiêm ra hiệu bằng mắt cho Kiều Mạn Phàm. Nhưng Mạn Phàm thật sự nhìn không hiểu ánh mắt của người này. Nếu ông anh muốn ra ám hiệu gì đó, thì có thể cho biết trước ám hiệu ấy có nghĩa là gì không.
Bảo đoán bừa thì ai mà đoán được.
Kiều Mạn Phàm dứt khoát cúi đầu làm chuyện của mình, Kiều Mạc Khiêm nói: “Chỉ như vậy thôi.”
Bà Kiều nhanh chóng hỏi lại: “Chỉ như vậy là như thế nào, là được hay là không, hả?"
Kiều Mạc Khiêm: “Đều giống nhau.”
“Giống nhau cái gì hả, thế có thể thành đôi không?” Bà Kiều hỏi, Kiều Mạc Khiêm lặng thinh.
Bà lập tức giơ nắm tay đánh nhẹ vào Kiều Mạc Khiêm, “Con cứ cái dạng này thì khi nào mẹ mới có thể bế cháu trai, cháu gái chứ.”
Kiều Mạc Khiêm cũng rất bất đắc dĩ, tạm dừng một chút: “Bà nội.”
Bà Kiều nghẹn họng, “Cút!!!” Tức giận đến mức đi thẳng.
Mạn Phàm thì sắp cười chết. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô vừa nhìn điện thoại, vẻ mặt trở nên kì diệu, người gọi tới chính là tiểu thư Chu.
Mạn Phàm nói với Kiều Mạc Khiêm: “Là cô Chu gọi điện thoại tới.”
Biểu cảm của Kiều Mạc Khiêm cũng giống với vẻ mặt của cô. Hắn ta chưa từng nói chuyện riêng với tiểu thư Chu và cả hai cũng không có liên lạc gì thêm. Thế mà cô gái đó lại gọi điện thoại cho Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạc Khiêm: “Nghe đi.”
Mạn Phàm hắng giọng một cái rồi mới nghe máy: “A lô, xin chào…”
Giọng nói của tiểu thư Chu từ đầu dây bên kia rất ôn hòa: “Tôi là Chu Lan Hân, em có còn nhớ tôi không? Ngày hôm qua chúng ta đã cùng nhau đi xem ca kịch, xem phim, mua sắm, Chu Lan Hân đây.”
“Nhớ chứ, nhớ chứ.” Sự việc ngày hôm qua làm sao có thể quên lãng, nó quả thật là đau thấu con tim. Kiều Mạc Khiêm quỵt một trăm vạn của cô, đời này sẽ không thể không nhớ đến.
“Hôm nay em có rảnh không, tôi mới về nước chưa được bao lâu, cũng không bạn bè gì, chúng ta cùng nhau đi chơi được không?” Chu Lan Hân hỏi.
Mạn Phàm nghe lời này hơi quen tai, bịt di động lại và nói với Kiều Mạc Khiêm: “Anh, cô ấy hẹn em cùng đi chơi đấy.”
“Thế thì đi đi.” Biểu cảm của Kiều Mạc Khiêm càng thêm vẻ kinh dị, lại vừa có chút nghi ngờ mà nhìn Kiều Mạn Phàm.
Mạn Phàm lại nói tiếp: “Ôi thật ngại quá, chị Chu, tôi đang có chút chuyện nên không thể đi cùng chị được, nhưng chị có thể gọi cho anh trai tôi.”
Kiều Mạc Khiêm lập tức tặng cô một cái trừng mắt đầy "âu yếm".
Giọng điệu của Chu Lan Hân có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Không sao, thế ngày mai tôi có thể hẹn em không?”
Kiều Mạn Phàm: ???
“Xin lỗi, tôi phải đến đoàn phim.” Kiều Mạn Phàm từ chối, đối mặt Chu Lan Hân, cô thật sự rất xấu hổ.