Tổ sản xuất này thiệt là nực cười.
Tưởng mời nhiều trai đẹp như vậy thì cô sẽ sợ à?
Ha ha.
Chút chuyện nhỏ.
Nhưng việc này có cọng lông liên quan đến tập đoàn Đông Phương í. Nhìn thấy trên màn hình, bốn chữ ‘tập đoàn Đông Phương’ xuất hiện ngày càng nhiều, Kiều Mạn Phàm nhanh chóng cảm thấy có gì đó sai sai.
Dụng tâm hiểm ác, muốn lợi dụng cô để kéo tập đoàn Đông Phương xuống nước sao?
Trong này chắc chắc có thủy quân, dẫn đề tài này đến tập đoàn Đông Phương.
Có người xấu trong quần chúng.
Kiều Mạn Phàm lấy điện thoại của mình gửi cho Kiều Mạc Khiêm một tin nhắn, bảo hắn chú ý đến hướng gió trên mạng, chương trình không quan trọng, quan trọng là tập đoàn Đông Phương.
Đừng nhặt hạt vừng mà ném đi quả dưa hấu, chương trình này là một hạt vừng, mà liên lụy đến tập đoàn Đông Phương là ném đi quả dưa hấu.
Kiều Mạc Khiêm không trả lời tin nhắn, Kiều Mạn Phàm cũng không thèm để ý.
Hai chiếc xe buýt đậu bên ngoài khách sạn, sau khi ăn sáng xong, tất cả mọi người lên xe.
Nhân viên và trợ lý đi một xe, khách mời đi một xe.
Thợ quay phim mang theo camera và lên xe của khách. Từ bây giờ, chương trình sẽ bắt đầu.
Nhóm khách mời tìm vị trí, ngồi chung với cha mẹ của mình, dù sao mọi người cũng chưa quen nhau.
Một nhà ba người của Kiều Mạn Phàm chiếm ba vị trí, rất khiến người ta chú ý.
Tất cả những người lăn lộn trong giới giải trí đều biết Kiều Mạn Phàm, cho dù không biết cũng bị người hâm mộ của họ bàn tán, đừng đến gần Kiều Mạn Phàm, tránh càng xa càng tốt,…
Kêu gào đến tê tâm liệt phế, nước mắt đầm đìa, thật sự, khiến người ta không thể không chú ý!
Nhà vô địch Mễ Tinh Châu không biết Kiều Mạn Phàm. Hắn ngồi trước Kiều Mạn Phàm, quay đầu lại chào hỏi, đầu tiên chào cha Tang: “Cháu chào chú ạ.”
Cha Tang lập tức mỉm cười: “Chào cháu, chào cháu.”
Sau khi chào cha Tang, Mễ Tinh Châu chào Kiều Mạn Phàm: “Xin chào, tôi là Mễ Tinh Châu, cô là...?”
Trong xe chìm vào yên tĩnh, không khí như bị rút hết, thợ quay phim lập tức đặt ống kính vào giữa Kiều Mạn Phàm và Mễ Tinh Châu.
Kiều Mạn Phàm mỉm cười: “Tôi là Kiều Mạn Phàm, chào anh, nghe nói anh là nhà vô địch, giỏi ghê, giành vinh quang về cho đất nước.” Cô khen Mễ Tinh Châu bla bla các kiểu.
Nhiều người như vậy mà chỉ có Mễ Tinh Châu nói chuyện với cô, người khác đối tốt với cô thì cô cũng sẽ đối tốt lại với họ.
Kiều Mạn Phàm lấy một ít đồ ăn vặt từ trong túi, hỏi Mễ Tinh Châu: “Anh ăn không?”
Nếu bây giờ là phát sóng trực tiếp, chắc chắn mọi người sẽ phát điên lên, gào thét dặn dò Mễ Tinh Châu đừng nói chuyện với Kiều Mạn Phàm, nói chuyện với cô ta sẽ làm bẩn mình mất.
Mễ Tinh Châu lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không ăn những thứ này.”
Khuôn mặt Kiều Mạn Phàm đầy vẻ tiếc nuối: “Tiếc ghê.”
Sau đó, Kiều Mạn Phàm mở gói bánh sột soạt rồi bắt đầu ăn. Đi du lịch không phải là vừa đi xe vừa ăn vặt sao. Nếu đã là một chương trình du lịch thì cứ xem đây là một chuyến du lịch bình thường vậy.
Cả chiếc xe tràn ngập tiếng xé vỏ bánh của Kiều Mạn Phàm, sau đó là tiếng uống nước ực ực, hành động vô cùng phóng túng.
Những khách mời khác cạn lời. Chẳng lẽ Kiều Mạn Phàm biết hình tượng của bản thân quá kém nên dứt khoát tự sa ngã, vò mẻ không sợ sứt sao?
Mễ Tinh Châu không nhịn được quay đầu nhìn Kiều Mạn Phàm: “Cô không sợ béo à?”
“Sợ chứ, nhưng ăn đã rồi tính sau.” Dù sao sau này cô cũng không tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí.
Kiều Mạn Phàm lại đưa gói bánh đến trước mặt Mễ Tĩnh Châu: “Thử không?”
Cha Mễ vội vàng ngăn cản: “Tinh Châu, con không thể ăn loại thức ăn này.”
Nụ cười trên mặt Mễ Tinh Châu hơi cứng lại, độ cong trên môi hạ xuống một chút.