Toà biệt thự này là chỗ mà Tư Thừa Trạch dùng để cư trú, Vưu Bành Bành ỷ vào tuổi còn nhỏ, ra sức nài nỉ Tư Thừa Trạch để được ở cùng một chỗ.
Và biệt thự để quay phim là toà nằm bên cạnh, đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền.
Những người khác trong đoàn làm phim chỉ có thể đi thuê khách sạn. Hơn nữa, còn là loại khách sạn rẻ tiền, bởi họ ngại không dám mở miệng đòi ở cùng với Tư Thừa Trạch.
Bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng, có protein, cũng có tinh bột chất lượng cao, hương vị rất tuyệt, còn ngon miệng hơn cả những món ăn sáng ở nhà hàng.
Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành đã cơm no áo ấm, Vưu Bành Bành nói ngọt: “Tay nghề của chị Kiều vẫn tốt như vậy.”
Kiều Mạn Phàm cười ha hả: "Cũng tạm, cũng tạm.”
Tư Thừa Trạch ăn xong lau miệng, “Giữa trưa ăn gì?”
Kiều Mạn Phàm: "Để tôi suy nghĩ đã.”
Kiều Mạc Khiêm nhìn một màn này, hai đầu lông mày càng nhíu chặt hơn.
Chờ hai người cơm nước xong, cầm chén đũa thu được hộp đồ ăn.
Trước khi đi, Kiều Mạn Phàm dặn dò hai người: “Cố gắng đóng phim nhá.”
Vưu Bành Bành vuốt cái bụng ấm áp của mình, “Em biết rồi, em sẽ cố gắng.” Nếu không cố gắng thì quá uổng phí cho chuyện cạo đầu rồi.
Kiều Mạc Khiêm lấy hộp đựng đồ ăn trong tay Kiều Mạn Phàm và cầm nó thay cô luôn.
Mạn Phàm nhìn bóng lưng của Kiều Mạc Khiêm. Ông anh này nhìn như phi thường mà có phong độ, nhưng trên thực tế lòng dạ vừa sắt đá vừa tàn nhẫn. Trên thực tế, loại phong độ quý ông này cùng với tính cách thực sự cũng không hề xung đột.
Có đôi khi quý ông cũng đại diện cho sự xa cách và khoảng cách.
Kiều Mạn Phàm ngồi vào trong xe, chỉ huy Kiều Mạc Khiêm như lẽ đương nhiên, "Bây giờ chúng ta đi tìm Ngữ Phù!”
Kiều Mạc Khiêm à một tiếng, nhưng vẫn khởi động xe. Xe cũng chạy được một lúc rồi, Kiều Mạn Phàm mới vờ vịt hỏi: “Anh trai, sẽ không làm trễ chuyện của anh chứ, cuộc hẹn của anh là lúc mấy giờ?”
Kiều Mạc Khiêm: "À, còn sớm.”
Kiều Mạn Phàm thở dài, à là một từ mạng giọng điệu trào phúng, nếu không cần thiết nói à thì đừng nói, nó sẽ làm cho người nghe được thấy tổn thương tâm lý nghiêm trọng lắm.
Kiều Mạc Khiêm vừa lái xe vừa hỏi: "Mày nói mày học nấu nướng là vì Hoắc Sâm hở?”
"Vâng, chính là vì cậu ta.” Dù có không phải thì cũng phải là thế, cái cớ này nhất định phải dính chặt vào người của Hoắc Sâm.
"Mày học nấu nướng là để bắt lấy trái tim của cậu ta thông qua các món ăn, có phải không?” Kiều Mạc Khiêm hỏi tiếp.
Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Đúng vậy.” Anh nói không sai tí nào luôn, anh trai anh minh!
Kiều Mạc Khiêm lại hỏi: "Bây giờ, mày lại đi nấu ăn cho một tên đàn ông khác. Có phải là mày đã di dời mục tiêu, nhưng vẫn dùng thủ đoạn cũ trên người mục tiêu mới không?”
Kiều Mạn Phàm: “??? Anh đang nói đến Tư Thừa Trạch sao?”
Kiều Mạc Khiêm trầm giọng nói lời cảnh cáo: "Dù rằng mày có di dời mục tiêu, thì ít nhất cũng phải tẩy trắng lại bản thân rồi hẵng hành động. Nhà họ Hoắc với nhà họ Kiều bây giờ yên ả không có việc gì là vì có Kiều Ngữ Phù ở giữa hoà hoãn xung đột.”
“Nhưng mà giữa nhà họ Kiều với nhà họ Tư không có thêm một Kiều Ngữ Phù xuất hiện để hoà hoãn đâu.”
Kiều Mạn Phàm trợn trắng mắt, không còn lời gì để nói. Tôi còn nấu ăn cho người nhà họ Kiều đấy, có phải cũng là muốn bắt cho được dạ dày của người nhà họ Kiều không nhỉ?
"Dù là mày có nhìn trúng Tư Thừa Trạch, coi cậu ta như một cái ván cầu, thì cũng nên biết rằng có một số việc không vội được đâu. Bây giờ, cái ngọn núi Internet còn đang lên tiếng lên án mày công khai hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.”
"Mày có gấp nữa thì cũng chờ thêm chút đi.” Kiều Mạc Khiêm nói.
Kiều Mạn Phàm: “Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em, nhưng giữa em với Tư Thừa Trạch chỉ là bạn bè, chứ không phải như những gì mà anh đang nghĩ đâu.”
Ấn tượng về chuyện ham thích hư vinh, vừa nông cạn vừa ác độc này đã ăn sâu vào rễ. Bất cứ khi nào, họ cũng sẽ dùng góc độ lợi ích vật chất để suy đoán cô.