Mua nhiều đồng hồ như vậy có ích lợi gì, bà Kiều ngầm ghét bỏ, nhìn chỗ quần áo quê mùa này xem, liệu con trai bà có ưu thế gì trên thị trường xem mắt hay không?
Lời ngon tiếng ngọt thì không biết nói, lớn lên cũng được, nhưng cũng là thanh niên già đầu rồi.
Ngay cả chuyện hẹn hò yêu đương cũng không có, trông qua đã thấy không bình thường. Con gái nhà người ta sẽ nghi ngờ, tại sao anh không có bạn gái, anh đồng tính ư, anh muốn lừa tôi kết hôn à?
Bà Kiều tự biên tự diễn 7749 cảnh tượng trong suy nghĩ, bắt chước tâm lý và lời nói của những cô gái.
Cũng không biết con trai có từng yêu bao giờ chưa?
Có lẽ ông già không còn dùng được, con trai phải gánh vác quá nhiều thứ, bận rộn đến không có thời gian yêu đương tìm bạn gái, cho nên dục vọng của nó cũng bị công việc thiến mất...
Ôi, con trai bà đúng là nhân viên văn phòng chính hiệu mà.
Bà Kiều chỉ có thể gian nan lợi dụng những bộ quần áo trang trọng này mà phối hợp ra phong cách trẻ trung, nhẹ nhàng. Bà cầm quần áo khoa tay múa chân nói với con trai: “Ngày mai mặc bộ này đi nhá.”
“Con phải mua quần áo đấy, mấy bộ quần áo cổ hủ này cay đôi mắt quá, ai thích chứ.”
Kiều Mạc Khiêm bỏ quần áo ra, cau mày, kiên nhẫn nói: “Mẹ, con thật sự có kế hoạch của chính mình. Con sẽ tìm con dâu cho mẹ và mẹ cũng sẽ có cháu nội.”
Bà Kiều yên lặng nhìn con trai mình và cảm nhận được có thứ không đúng. Bà nghiêm túc nói: “Con tìm vợ cũng không phải là tìm cho mẹ. Và con cái của con cũng không chỉ là cháu nội của mẹ, mà là sự tiếp nối của cuộc đời chính con.”
“Mẹ không nhất định ép buộc con phải có vợ, có con, có cái. Nhưng mẹ lo rằng con phải chịu sự cô đơn tịch mịch, con cần phải có người bầu bạn.”
Kế hoạch, chuyện này làm sao lên kế hoạch nổi?
Trong lòng bà Kiều rất nôn nóng, rất khó chịu, bà cảm nhận được một loại hô hấp khó khăn không nói nên lời. Đó là dáng vẻ thờ ơ lên kế hoạch của con trai làm bà Kiều cảm thấy vừa bất an vừa bức bối.
Bà nói: “Con à, nếu không thì năm nay cả nhà chúng ta đi du lịch, đi chơi một chút được không.”
Kiều Mạc Khiêm gật đầu, “Được, mọi người quyết định đi đâu?"
Vẻ mặt của bà Kiều có chút hơi khó chịu, “Con trai, mẹ thấy không thoải mái.”
Kiều Mạc Khiêm thở dài nói: “Mẹ à, có người thiên về cảm tính và giàu cảm xúc, mà có người thiên về lý tính. Giữ vững lý trí và sự bình tĩnh là điều cần thiết trong công việc, con cũng không thể bị quấy rầy bởi một số cảm xúc không thể giải thích.”
Bà Kiều nói: “Là do mẹ nghĩ lệch rồi.” Bà sống thoải mái đều là nhờ sự cố gắng của con trai, làm sao lại có thể đòi hỏi quá nhiều.
Một lần nữa, bà Kiều lại lộ ra nụ cười tươi: “Mẹ nhất định phải tìm một cô gái nhiệt tình như lửa để xứng đôi với con.”
Kiều Mạc Khiêm lộ ra vẻ từ chối xấu xí, nhiệt tình gì cơ?
Sự nhiệt tình có nghĩa là người đó sẽ không nhìn ánh mắt và sắc mặt, tự quan tâm đến niềm vui của bản thân, giải phóng sự nhiệt tình của bản thân và hoàn toàn mặc kệ người khác có chịu đựng được hay không à?
Bà Kiều: “Vậy nhé, ngày mai đi gặp mặt xem. Mẹ biết con có kế hoạch, nhưng ngày mai là cuối tuần, đi ra ngoài một chuyến, con cứ coi như là đi giải sầu. Mẹ cũng không trông cậy vào chuyện trong thời gian ngắn là có ngay một cô con dâu đâu.”
Bà Kiều cười đến dịu dàng, “Trong lòng mẹ, con là quan trọng nhất.”
Kiều Mạc Khiêm nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Ngày mai con không muốn đi xem mắt.”
Bà Kiều trở mặt: “Không được, cần phải đi, đã hẹn xong xuôi rồi.”
Kiều Mạc Khiêm: …
Không phải con là quan trọng nhất sao?
Tâm trạng ý kiến của con thì không quan trọng?
Cho nên, vì sao lại thích làm việc, bởi vì làm việc còn vui vẻ hơn chuyện phải đối diện với phụ nữ.
Họ tùy hứng không để ý đã đành, lại thêm trở mặt vô tình, vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối và bị chi phối bởi cảm xúc nữa.