Lúc Mạn Phàm nấu cơm, cô lại nhận được một cuộc gọi. Người gọi là sư phụ Lý.
Bấy giờ, Mạn Phàm mới nhớ ra bản thân cần phải đến hiệp hội, nhưng dạo này bận bịu làm cô quên mất.
"Cô gái, mai cháu phải đi hiệp hội đấy, chớ quên!" Sư phụ Lý dặn dò bảo.
Mạn Phàm không khỏi lên tiếng thắc mắc: "Ông này, sao ông cứ nhất quyết phải kéo cháu vào hiệp hội nhỉ? Hiệp hội của các ông thật sự nghèo như vậy sao?"
Ngay tức thì, sư phụ Lý giận dữ mắng mỏ: "Ý của cháu là gì, cháu nghĩ rằng lão già này thèm tiền của cháu à. Lão già này chẳng lẽ không tự kiếm được tiền?!"
Kiều Mạn Phàm: “Đương nhiên không phải ông hám tiền của cháu, mà là hiệp hội thèm tiền của cháu ấy.”
Sư phụ Lý: ...
"Được rồi, cháu biết rồi, ngày mai cháu sẽ đi." Cô cúp máy ngay trước lúc sư phụ Lý nổi cơn giận, ông lão này tính tình hơi "thúi".
Mạn Phàm xếp gọn cơm nước đã nấu xong xuôi vào hộp giữ nhiệt và cùng đi đến đoàn phim với Tiểu Quả.
Đã lâu rồi không đến đó thăm nom, cô phải đi xem tình hình đoàn phim tiến triển ra sao.
Quay phim truyền hình không phải chỉ quay xong là hết việc. Nó còn có pháp sóng hậu kỳ, phát sóng ở đâu, giá cả như thế nào, phân chia ra làm sao và vân vân.
Đây đều là những chuyện phiền phức, chắc chắn không thể dựa vào Trình Hữu được. Dù sao anh chàng cũng là một đạo diễn mới, chưa có nhiều mối quan hệ. Nhưng Kiều Mạn Phàm cũng chẳng quen biết ai ở dưới giải trí.
Cho nên, Kiều Mạn Phàm lại đưa mắt nhìn về phía Tư Thừa Trạch. Hiện giờ, cậu ta rất mẫn cảm với cô, nhìn thấy Kiều Mạn Phàm lại nhìn chằm chằm bản thân thì ngay lập tức nổi hết da gà da vịt.
Cảm giác bất thường xuất hiện, cậu ta hỏi: "Chị nhìn em làm gì?" Bà cô này lại đang nghĩ cái gì về mình vậy.
Tư Thừa Trạch nghi ngờ rằng Mạn Phàm đang thèm muốn cơ thể của mình, thật đê tiện, bà chị này chả biết xấu hổ gì cả!
Cô chuyển ánh mắt sang Trình Hữu và hỏi: “Anh đã nghĩ đến việc sau khi quay phim xong thì sẽ phát sóng ở đâu chưa?”
Trình Hữu nói: “Tôi tự biết rằng bộ phim truyền hình này không thể lên được đài truyền hình của tỉnh, nên tôi muốn đăng tải nó lên mạng.”
Trên thực tế, bộ phim này chính là một bộ web drama.
Mạn Phàm gật đầu, ít ra thì cũng biết vị trí của bản thân đấy. Vốn dĩ, loại kịch bản này dành cho lứa tuổi trẻ, nên nếu phát sóng trên truyền hình thì quá vô dụng. Hơn nữa, bên truyền hình còn không ưa chuộng.
“Khi nào thì có thể quay xong, cho tôi biết thời gian dự kiến với nào?” Cô hỏi.
“chắc là còn cần hai tháng nữa, tôi thấy còn có thể quay nó càng thêm tinh xảo hơn một chút.” Trình Hữu nói. Đây là tác phẩm đầu tay của anh chàng, nó chứa đựng rất nhiều thứ, lý tưởng, niềm vui, hy vọng…
Có quá nhiều thứ, giống như lên chức bố, lần đầu tiên làm bố luôn có cảm giác rất đặc biệt, tác phẩm chính là đứa con tinh thần của bản thân.
Có sự khởi đầu tốt quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, tác phẩm đầu tay liên quan đến sự tin tưởng của bản thân.
Tuy nói rằng làm đến nơi đến chốn, đi từ từ là lời khuyên của đại đa số mọi người. Nhưng trên thực tế, đổi đời sau một đêm, vừa ra mắt đã choán ngôi số một luôn là niềm mong mỏi của mỗi người.
Nếu bảo Trình Hữu không có kỳ vọng với tác phẩm của chính mình là chuyện không thể nào.
Kiều Mạn Phàm nghĩ, một cái tác phẩm chậm rãi thành dưới sự đầu tư của bản thân khiến cô cảm thấy rất có thành tựu. Quan trọng nhất là, mọi chuyện đều là người khác bận rộn và bản thân lại còn có thể thơm lây, cô rất sảng khoái.
Sau này Trình Hữu có tiền đồ, chắc chắn cái tên Bá Nhạc sẽ đến với cô.
Danh xưng Bá Nhạc này hoàn toàn khá hơn cái danh Kim Liên nhiều. Sau khi cô kiếm được tiền, tương lai những ai muốn kiếm tiền, dù có ghét bỏ bản thân Kiều Mạn Phàm ở trong lòng thì cũng phải tìm đến để xin tài trợ từ cô.
Hay là sau này cô sẽ làm nhà đầu tư rải tiền ở dưới giải trí nhỉ?
Nghe có vẻ rất là thú vị đấy, Mạn Phàm hơi rung động.
Nhưng tiền đề là phải xem liệu bộ phim này có thể nổi tiếng hay không.