Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng vang lên những tiếng cười khúc khích.

“Bây giờ cô ta tự biến mình thành một đầu bếp, nhưng gà rừng vẫn là gà rừng, dù bay lên cành cây cũng không thể trở thành phượng hoàng. Cơ mà ả còn không bay được, cho nên cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn ở lại nhà họ Kiều thôi.”

“Chị còn không biết đâu, mấy người trong bếp ghét cô ta ra mặt, vậy mà ả còn làm như không có chuyện gì, da mặt không biết dày đến mức độ nào luôn á.”

“À, em nói với chị, trên mạng cũng có rất nhiều người mắng cô ta, chị nhìn mặt ả có đổi sắc không? Em cũng xúm vào chửi, còn cung cấp rất nhiều tin tức, vạch trần bộ mặt thật của cô ta.”

Kiều Mạn Phàm không ngờ rằng mình đi thay quần áo lại còn có thể nghe được mấy người giúp việc này nói xấu mình.

Kiều Mạn Phàm không đáng yêu, hơn nữa còn thích giày vò người khác. Đối với những người làm trong nhà, cô thường xuyên gọi tới gọi lui, yêu cầu cực cao, trên giường không thể có một sợi tóc, ga trải giường phải đổi mỗi ngày, đồ dùng trong nhà chạm tay không được có một hạt bụi.

Nếu nói đến người có tính tình khó chịu nhất nhà, thì chắc chắn chính là Kiều Mạn Phàm. Bây giờ Kiều Mạn Phàm cũng không phải là người nhà họ Kiều, là một con hàng giả, trước đây bọn họ bị chọc giận bao nhiêu, lúc này nhân cơ hội chế giễu trở lại.

Hai người giúp việc này đang thay ga trải giường và vỏ gối, nhân tiện lau phòng một chút, vừa làm việc vừa trào phúng Kiều Mạn Phàm.

Một giọng nói âm dương quái khí vang lên, vô cùng tức giận cùng bất bình: “Tại sao phu nhân còn giữ ả lại? Loại người này nên đuổi ra ngoài mới phải.” Dường như họ mới là người bị Kiều Mạn Phàm làm tổn thương.

Ây dza, chua quá!

Kiều Mạn Phàm đưa tay phẩy phẩy trước mũi, thay quần áo xong, đang định mở cửa phòng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy là người đại diện gọi, cô trực tiếp cúp máy.

Dù sao vẫn là những lời kia thôi, bảo cô đừng đăng Weibo này nọ.

Tiếng chuông làm hai nữ giúp việc giật nảy mình, hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó nhìn thấy Kiều Mạn Phàm từ bên trong bước ra, sắc mặt hai người lúc trắng lúc xanh, suýt nữa thì gớt nước mắt.

Những người này chỉ dám nói chuyện phiếm sau lưng, không dám nói trước mặt Kiều Mạn Phàm, bây giờ bị chính chủ nghe từ đầu đến cuối, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi quẫn bách.

Mặc dù bọn họ khinh bỉ và xem thường Kiều Mạn Phàm nhưng lại không thể làm gì khác. Người nhà họ Kiều đã giữ cô ấy lại, chỉ cần Kiều Mạn Phàm nói một tiếng với Kiều phu nhân, hai cô sẽ có thể bị đuổi việc.

Có thể vào khu nhà giàu làm người giúp việc cũng được coi là có năng lực, đãi ngộ rất cao, nhưng tiền nào của nấy, lương nhiều thì yêu cầu cũng cao.

Hai người giúp việc cũng không muốn bị sa thải, đến những gia đình bình thường làm việc, người bình thường có rất nhiều thứ cần phải chi tiêu, công việc lại nhiều, hận không thể chỉ bỏ một phần mà thuê được mười người.

Kiều Mạn Phàm nhìn hai người hoảng sợ, mỉm cười: “Sợ cái gì? Cứ nói tiếp đi.”

Hai người lập tức nhận sai: “Tiểu thư Mạn Phàm, chúng tôi sai rồi.”

“Các cô không sai, lời nói của các cô đều là sự thật. Nhưng các cô có thể nói những lời đó trước mặt người nhà họ Kiều, còn nói sau lưng thì sẽ không có tác dụng gì đâu.”

Hai nữ giúp việc sợ đến phát khóc: “Chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự sai rồi.”

Kiều Mạn Phàm nghiêm túc nói: “Hai người thật sự có thể phản ánh với nhà họ Kiều. Dù sao thì sự tồn tại của tôi khiến các người phiền não và phẫn uất như vậy, tôi tin Kiều gia sẽ xử lý.”

Hai nữ giúp việc nức nở: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ không nói bậy bạ nữa.”

Kiều Mạn Phàm: ???

Cô chỉ để mấy người phản ánh tình hình thực tế với lãnh đạo, kích động như vậy làm cái gì? Một bên oán giận một bên lại nhẫn nhục chịu đựng?

Haiz, may mà mình có tiền, nếu gặp người chủ tính tình không tốt thì cô sẽ trực tiếp nói một câu ‘fuckyou’ rồi rời đi là được.

Trên thực tế, nếu nguyên chủ mà nghe bọn họ nói như thế, chắc chắn sẽ như một quả bom hẹn giờ. Vì vậy, hai người thật sự sợ hãi, không biết lúc nào cô ấy sẽ lên cơn, bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK