Tại sao con lại tham gia một chương trình như vậy?
Kiều Mạn Phàm nhỏ yếu bất lực, lúc trước cần xem thì chẳng thấy nói vậy, bây giờ nó vô dụng rồi, ông lại trở mặt vô tình.
Ông giỏi thì đi cáu gắt với mẹ Kiều đi!
Đúng là đáng đời mà!
Quả báo chỉ đến đến muộn chứ không bao giờ vắng mặt, nghiệp của tuổi trẻ thì bây giờ chấp nhận bị nghiệp quật đi.
Chuyện đã làm thì chẳng thay đổi được, người bị tổn thương sẽ luôn vĩnh viễn nhớ rõ, đây là một vết sẹo.
Vết sẹo kết vảy, trông như khỏi hẳn, nhưng nếu như lột vết sẹo ra vẫn thấy rất đau. Bên dưới là máu thịt, sẽ bị tổn thương, sẽ đổ máu.
Chắc là Kiều Thiệu Nguyên thời còn trẻ sẽ không nghĩ đến chuyện khi bản thân sắp già sẽ là loại tình huống này.
Cảm giác như giờ đây bà Kiều coi Kiều Thiệu Nguyên như một công cụ, lúc ông lấy lòng tôi, tôi có thể chấp nhận nhưng tôi muốn trở mặt thì trở mặt.
Khi Kiều Mạc Khiêm đi xuống dưới thấy không khí bí bách ấy, hỏi: “Mẹ đâu?”
Kiều Thiệu Nguyên tức giận mà nói: “Mẹ cậu lại đi ra ngoài lêu lổng rồi.”
Kiều Mạc Khiêm nghi hoặc: “Không phải đang tốt sao, thế nào lại đi ra ngoài rồi?” Anh ta nhìn về phía Kiều Mạn Phàm, hy vọng cô sẽ cho một lời giải thích.
Mạn Phàm lời ít ý nhiều mà nói: “Mẹ nhớ lại nỗi sợ khi còn trẻ bị mẹ chồng chi phối.”
Vẻ mặt của Kiều Mạc Khiêm rất nghi ngờ: ???
Không phải bà nội đã mất từ rất lâu rồi sao?
Hơn nữa, từ hồi anh ta còn rất nhỏ cũng đã không có ký ức gì về bà nội.
Đây là chuyện lâu lẩu lầu lâu rồi, ít nhất cũng hơn hai chục năm về trước.
Cái loại chuyện này cũng có thể liên quan đến ư?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Kiều Mạc Khiêm cảm thấy có khả năng mẹ sắp đến thời kỳ mãn kinh, đặc biệt là dễ bốc hỏa dễ giận dỗi, cả người chính là thứ dễ chọc dễ nổ.
Đây là do nội tiết tố trong cơ thể có vấn đề, cần phải đi gặp bác sĩ.
Kiều Mạc Khiêm nói với cha: “Nếu cha rảnh thì đưa mẹ đi bệnh viện nhìn xem đi. Tuổi của mẹ cũng không kém lắm, cũng đến thời kỳ mãn kinh rồi.”
Sắc mặt của Kiều Thiệu Nguyên hơi khổ sở, "Ta, ta không dám..."
Có khả năng sẽ đối mặt ****.
Mạn Phàm không muốn bị Kiều Thiệu Nguyên vô cớ giận chó đánh mèo, đi theo sau Kiều Mạc Khiêm lên lầu, cô hỏi: “Anh trai, anh xem kịch bản chưa?”
Kiều Mạc Khiêm: “Không rảnh, không xem.”
Kiều Mạn Phàm hít sâu, nghĩ đến chuyện buổi sáng bị gọi xe cứu thương, cũng không quá dám diễn trò quá lố ở trước mặt anh ta, chỉ có thể nói: “Thế thì anh nhất định phải xem nhá. Đúng rồi, anh bảo sẽ cho 50 vạn, khi nào có thể chuyển khoản vậy.”
“50 vạn này không cho, số tiền lúc trước ném vào đã đủ rồi.” Kiều Mạc Khiêm trực tiếp từ chối cô.
Kiều Mạn Phàm bẹp bẹp miệng lên án, “Chính là anh làm trò trước mặt mẹ bảo là cho 50 vạn.”
“Vậy mày nói cho tao xem, mày có tư cách gì lấy 50 vạn này, hai trăm vạn lúc trước còn chưa đủ à?” Từ trên cao, Kiều Mạc Khiêm lạnh nhạt nhìn xuống Kiều Mạn Phàm.
Ánh mắt rất lạnh nhạt, cũng thật vô tình, nhưng những gì anh ta nói cũng là sự thật. Kiều Mạn Phàm, một không phải là người nhà họ Kiều, hai là ăn của nhà họ Kiều, làm bộ làm tịch gia, được nhà họ Kiều nuôi lớn.
Mạn Phàm hít sâu, lấy di động ra gọi cho bà Kiều: “Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu vậy?”
Kiều Mạc Khiêm nhìn cô, có chút băn không biết tại sao cô lại đột nhiên gọi điện cho mẹ, chẳng lẽ là mách lẻo?
Kiều Mạc Khiêm vừa uống nước vừa nhìn cô mách lẻo. Anh ta trái lại lại muốn nhìn xem cô có thể mách được những gì.
Mạn Phàm nói với bà Kiều: “Mẹ à, anh trai bảo rằng mẹ hở ra một cái là tức giận là vì đã đến thời kỳ mãn kinh. Anh ấy còn bảo cha đưa mẹ đi bệnh viện khám xem thế nào.”
Kiều Mạc Khiêm phun thẳng, phần nước ngậm ở trong miệng không kịp phun ra sặc ở chỗ yết hầu nóng rát. Anh ta không nhịn được mà ho khan: “Phụt, khụ khụ khụ……”