Biệt thự sang trọng này, những bộ quần áo này, những chiếc xe này...
Tinh tế và sang trọng như thế. Nhìn những khung cảnh này là có thể nhìn ra, đây chính là cuộc sống hào môn chân chính.
Khi một số nhân viên nữ nhìn thấy Tư Thừa Trạch thì hai mắt long lanh, che ngực, tình yêu trong mắt cũng nhảy ra. Trời ơi, Tư Thừa Trạch, Tư Thừa Trạch quá đẹp trai.
Hơn nữa cốt truyện rất nhẹ nhàng hài hước, khi xem đến chỗ hài hước, tất cả mọi người đều bật cười, đắm chìm trong cốt truyện.
Cốt truyện hợp lý, các cảnh quay lại làm cho người ta không nhìn ra đang diễn. Thấy những cảnh đẹp hoa lệ này, trong lòng mọi người cảm thán, wow, đây chính là cuộc sống của người có tiền, wow, đây chính là nhà ở của người có tiền, wow, cảnh tượng này thật khiến người ta say mê khao khát.
Trong lòng tất cả mọi người đều là, wow, wow...
Nhìn phản ứng của những người xung quanh, Trình Hữu lại bắt đầu lau nước mắt, thút tha thút thít. Anh chàng cảm thấy những người này mới là người bình thường, dù phim hay hay không hay, đẹp hay không đẹp thì ít nhất cũng phải xem qua một chút.
Sau khi phát hai tập phim thì máy chiếu lập tức tắt ngấm, trên mặt mọi người đều là chưa đã thèm, sao lại hết như vậy, muốn xem tiếp, cốt truyện sau này là gì?
Cốt truyện nhẹ nhàng, cảnh quay đẹp mắt, quá tuyệt vời.
Nếu tổng giám đốc Bạch có thể mua bộ phim truyền hình này thì nhất định có thể làm cho Dolphin nhận được một làn sóng chú ý, có thể khiến Dolphin muốn chết không muốn sống xoay người, để cho Dolphin bơi lên.
Ngón tay sưng lên như cà rốt của tổng giám đốc Bạch run rẩy, ngay cả da mặt cũng run rẩy. Ông dự cảm một bước ngoặc lớn đang ở trước mặt mình, chỉ cần bắt được thì sẽ có cơ hội sống sót.
Dolphin sắp chết, đã sắp chống đỡ không nổi nữa, nếu cứ mãi khổ sở chống đỡ thì sẽ nhanh chóng không chống đỡ được.
Nhìn vẻ khát vọng của các nhân viên, tổng giám đốc Bạch lộ ra nụ cười với Kiều Mạn Phàm và Trình Hữu. Bây giờ nụ cười này chân thành hơn nhiều, nói với Trình Hữu: “Phim của đạo diễn rất tốt, rất tốt, nhưng sau đó...”
“Chất lượng sau đó cũng đều như vậy.” Trình Hữu nói.
Tổng giám đốc Bạch vỗ đùi: “Được, được, chỉ là không biết đạo diễn Trình chào giá bao nhiêu?”
Được người ta gọi một tiếng đạo diễn, Trình Hữu vô cùng kích động và hạnh phúc, cảm thấy mình đã bước được bước đầu tiên trên con đường trở thành một đạo diễn thực thụ.
Trình Hữu nói: “Bộ phim này của tôi là do cô Kiều đầu tư, tôi nghe cô ấy.”
Tổng giám đốc Bạch nhìn Kiều Mạn Phàm hỏi: “Vậy cô Kiều chào giá bao nhiêu?” Ông đã tính toán tiền trong công ty, nếu không đủ thì đến ngân hàng vay tiền, dùng nhà làm tài sản thế chấp.
Kiều Mạn Phàm nói: “Tôi không muốn bán đứt, tôi muốn được chia sẻ lượng truy cập từ trang web. Muốn xem bộ phim này cần phải đăng kí thành viên, các thành viên có thể tiếp tục xem nội dung phía sau, và chúng tôi muốn rút ra một chút từ các thành viên, như thế nào?”
“Cái này...” Tổng giám đốc Bạch có chút do dự, đa số các trang web video đều muốn độc chiếm lượng truy cập, rất không thích loại chuyện chia lượng truy cập.
“Hơn nữa, nếu bộ phim này thật sự không hot, ông cũng không tổn thất gì. Dù sao rủi ro là do ông và tôi cùng gánh vác, áp lực ông gánh chịu tương đối nhỏ.”
“Nói một câu không dễ nghe, bây giờ ông có thể cho chúng tôi bao nhiêu? Nếu như giá cả không khiến chúng tôi hài lòng, chúng tôi có thể tìm nền tảng khác.” Kiều Mạn Phàm nói thẳng.
Tổng giám đốc Bạch: ...
Nhưng nếu bộ phim này hot, như vậy Kiều Mạn Phàm và đoàn làm phim sẽ nhận được quá nhiều lợi nhuận.
Liều hay không liều?
Được rồi, liều mạng thôi. Dù sao bây giờ nền tảng cũng đã biến thành như vậy rồi, còn không bằng liều một phen.