Tên béo từ chối lời dụ dỗ đầy mùi tiền của Kiều Mạn Phàm, không những thế còn rất tức giận: “Cô cảm thấy tôi là loại người ham một chút tiền như vậy sao?”
Mạn Phàm cười hỏi: “Vậy anh ham cái gì?”
Tên béo trong phòng bị nụ cười Kiều Mạn Phàm làm cho đỏ bừng cả mặt: “Cô cười cái gì chứ?”
Kiều Mạn Phàm: …
Cái tên này thật quá đáng, nếu không cười chẳng lẽ cô lại khóc với gã ư?
Kiều Mạn Phàm lập tức vờ vịt lau nước mắt: “Cha mẹ tôi gặp tai bay vạ gió, xin anh nhất định phải giúp tôi.”
Gã kinh hãi nhìn Kiều Mạn Phàm, chỉ đành ấp úng mà trông cửa. Ánh sáng trong phòng rất tối, trông có phần giống tầng hầm, ngay cả màn cửa cũng kéo lên.
Tên này tương đối béo, người mặc quần đùi, chân đi dép lê, trông rất lôi thôi lếch thếch.
Trên bàn trà trong phòng khách còn bày bừa đầy các loại vỏ túi đồ ăn vặt với hộp cơm hộp, nó khiến cho căn phòng tràn ngập một mùi hương khó tả. Nhưng xem cách trang hoàng cũng không tệ lắm.
Tên béo hỏi: “Chắc cô muốn biết mặt của người đã giội sơn. Thực ra, tôi đã làm xong từ sớm.”
Kiều Mạn Phàm kinh ngạc, “Làm xong?”
Gã gãi gãi tóc: “Thực tình là do nhàm chán, hơn nữa tôi còn tìm được thông tin của họ ở trên mạng.”
“Sở dĩ, họ có hành vi giội sơn đó là bởi có người đã khởi xướng trên diễn đàn.”
Mạn Phàm kinh ngạc rồi giơ ngón tay cái lên: “Anh cũng giỏi thật đấy, anh làm nghề gì?”
“Chẳng qua là tôi biết làm một chút đồ trên máy tính thôi. Hơn nữa, tra cứu mấy thứ ấy rất dễ dàng, khóa chặt IP, sau đó…”
Kiều Mạn Phàm: …
Quả nhiên là dân kỹ thuật thích làm tổ trong nhà, chỉ nhìn cameras bên ngoài kia là có thể hiểu, vì trông nó đã thấy rất đắt tiền.
Hơn nữa, bạn có thể dễ dàng hiểu lầm về công việc đó. Nhưng Kiều Mạn Phàm thì không, nghề nghiệp của gã béo này chắc hẳn thuộc dạng như hacker.
Kiều Mạn Phàm nói: “Tôi sẽ báo cảnh sát. Anh chỉ cần in hình ảnh khuôn mặt của những người này cho tôi là được. Phần còn lại tôi sẽ giao cho cảnh sát xử lý.”
Cái cách tên béo này tùy ý tra tin tức của người khác, hơn nữa lại còn tra cái nào là đúng cái ấy khiến cho cô thấy như, gã đang điên cuồng thăm dò đường biên của pháp luật.
Tên béo hỏi: “Cô chỉ cần hình ảnh thôi hả?”
“Chỉ cần hình ảnh.” Kiều Mạn Phàm nói.
Gã trích xuất các khuôn mặt trong video giám sát và in ra.
Kiều Mạn Phàm nhìn những hình ảnh này: “Nét quá nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, cameras của tôi mắc lắm á.” Nói về đồ của bản thân, vẻ đắc ý của gã lộ ra bên ngoài.
Kiều Mạn Phàm nói: “Tôi thấy các thiết bị của anh đều rất đắt đỏ.”
Tên béo nói: “Tôi chỉ kiếm chút tiền qua mạng mà thôi.”
Kiều Mạn Phàm xem video theo dõi, có nam có nữ. Kẻ thì mang theo hết thùng sơn này đến thùng sơn khác giội lên, kẻ thì đá cửa phòng ầm ầm tạo thành áp lực tâm lý lớn lao cho cha mẹ Tang.
Tuy nhiên, những người này đều có một điểm giống nhau. Đó chính là sau khi làm xong, họ sẽ dùng di động chụp lại thành quả của bản thân và lại còn muốn chia sẻ thành quả lao động ấy lên diễn đàn.
Kiều Mạn Phàm nói với tên béo: “Anh in ra giúp tôi những bài đăng của họ, tất cả chúng đều là chứng cứ.”
Làm thì làm lại còn đăng lên để khoe, chúng coi gây chuyện ác như hành động của anh hùng, còn lấy mỹ danh thay trời hành đạo trút giận thay kẻ khác. Chẳng lẽ cô lại tặng cho mỗi người một cái huân chương.
Trên mạng nhiều kẻ chán ghét Kiều Mạn Phàm như vậy, nhưng các người đúng là chính nghĩa đích thực.
Kẻ khởi xướng đăng bài dùng ngôn ngữ có tính khiêu khích và kích động rất cao. Điều đó để cho người xem vừa tức vừa dâng trào nhiệt huyết và khiến họ chỉ muốn làm to chuyện.
Còn những kẻ thực thi những hành động trên đăng ảnh chụp lên diễn đàn thì ngay lập tức có thể nhận được những lời cúng bái và khích lệ của người khác.