Bà Kiều che miệng khóc nấc lên, Kiều Thiệu Nguyên ôm bà, giúp bà lau nước mắt. “Đừng khóc, làm sao mà phải khóc, nó muốn trách móc gì thì kệ nó thôi.” Bà Kiều thút thít, dùng tay gạt lệ nhìn Kiều Mạc Khiêm: “Vậy mẹ muốn hỏi con một việc, con phải thành thật nói cho mẹ biết.” Kiều Mạc Khiêm: “… Mẹ hỏi đi.” “Ai cũng sẽ có dục vọng, vậy thì cuối cùng ở bên ngoài con có bạn gái hay bạn trai gì không, nếu không có, thì chắc cũng phải dựa vào năm ngón...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.