Bởi vì hội chị em bạn dì cô quạnh lạnh lẽo, nên muốn đến xum vầy với họ ư?
Kiều Thiệu Nguyên cười mỉa, “Vậy thì bà đúng là hy sinh vì nghĩa đấy. Một người phụ nữ có nhà, có chồng, có gia đình như bà còn phải đi quan tâm bạn bè phòng không gối chiếc.”
Bà Kiều cười không cảm xúc, hoàn toàn không hề để ý đến ông, cầm theo túi đi mất. Hiện tại bà còn để ý tới Kiều Thiệu Nguyên không, hoàn toàn không thèm để ý.
Khi còn trẻ tuổi thì nào là luôn muốn tình yêu, nào là thương xuân bi thu.
Bây giờ lớn tuổi rồi, chỉ nghĩ làm sao để được thoải mái. Chứ bất chấp làm tổn thương cơ thể, lỡ chẳng may không chú ý, cơ thể tòi ra tật xấu ngỏm củ tỏi lại tạo nước cho mấy con đ* khác có cơ hội trèo lên.
Bà còn chưa tận hưởng đâu, nghĩ lại đúng là mất công lo nghĩ vớ vẩn.
Khi sợ, nghĩ đến mấy chuyện đó xuất hiện; đến lúc nghĩ cho lắm, bây giờ đánh rắm cũng không có.
Kiều Thiệu Nguyên thật sự tức giận. Ông đi thẳng về phòng, một mình thì một mình, cứ làm như ghê gớm lắm, cứ làm như người khác thì không biết chơi ấy.
Một lát sau, Kiều Thiệu Nguyên diện một cái áo sơmi "chanh xả", một cái quần bó sát người, đeo kính râm, đầu vuốt rất nhiều keo xịt tóc. Cả người nhìn như một thanh niên đầy sức trẻ.
Khóe miệng Ngữ Phù co rút: “Cha à, cha đây là định đi quán bar ạ?”
Kiều Thiệu Nguyên nói: “Mẹ con mỗi ngày đều chạy ra ngoài, một mình ta ở nhà có ý nghĩa gì chứ. Bà ấy có thể tụ tập với chị em, ta cũng có thể đi tìm anh em chơi.”
Ngữ Phù muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: “Cha, cha định đi 'tìm vui vẻ' hả?”
Mạn Phàm: “Phụt……” Nữ chính cũng là một người kỳ diệu đấy!
Trực tiếp hỏi cha của mình có phải định đi "bay" hay không.
Mạn Phàm cũng mở miệng nói: “Cha à, hoạt động tập thể không tốt đâu. Tuổi của cha cũng không nhỏ nữa, không phải người trẻ tuổi đâu.”
Bị con gái ruột mình nói như vậy Kiều Thiệu Nguyên rất bực, ông nghiến răng nghiến lợi: “Không phải, chỉ là đi chơi thôi.”
Vì sao mẹ mấy đứa đi ra ngoài chơi thì không nghi ngờ hội bà ấy đi làm gì ở ngoài, mà ông vừa ra khỏi cửa đã bị oan uổng như thế, là dính đến chữ sắc. Thế này thật không công bằng!
Áo bông nhỏ tri kỉ cái gì chứ, đây là áo bông lòng dạ hiểm độc thì có.
Kiều Thiệu Nguyên hùng hổ đến gara lái xe đi. Ông cũng muốn đêm nay không về ngủ để làm tổn thương lẫn nhau!
Kiều Mạc Khiêm rất cạn lời, anh cảm thấy trong đầu phụ nữ đen tối hơn đàn ông nhiều lắm.
Cho dù là Kiều Ngữ Phù cũng chỉ biết nghĩ theo chiều hướng sắc tình kia, chẳng lẽ cha không thể chỉ đi rửa cái chân, massage đơn thuần thôi hả?
Danh tiếng của đàn ông đã bị tổn hại rồi.
Ngữ Phù nhún vai, “Được rồi, là con suy nghĩ nhiều.” Chỉ có thể nói tiếng xin lỗi cha ở trong lòng thôi.
Ngữ Phù về phòng thu xếp đồ đạc, cô chuẩn bị đến đoàn phim.
Mạn Phàm nhồi một bụng rau, lúc này còn phải đi lên lầu vận động để giảm béo.
Tại sao lại béo cơ chứ?
Không thể nào, rõ ràng vất vả như vậy.
Mạn Phàm chỉ có thể quy kết cho việc ăn đồ quá nhiều dầu mỡ. Chủ yếu là không hấp thụ được nhiều tinh bột như mì sợi, bột mì linh tinh, và không có đủ protein chất lượng tốt.
“Kiều Mạn Phàm! Đợi một chút, anh có chuyện hỏi mày.” Kiều Mạc Khiêm gọi cô lại.
Mạn Phàm trợn trắng mắt, xoay người lại lại hé ra nụ cười xán lạn, “Ôi chao có chuyện gì ạ? Anh muốn uống trà sữa hả?” Mọi người cùng nhau béo, có như vậy thì anh lấy tư cách gì để nói cô béo nữa.
Kiều Mạc Khiêm dừng một chút: “Cũng đúng. Còn nữa, chuyện của Tư Thừa Trạch giải quyết chưa?”
Mạn Phàm gật đầu: “Đã giải quyết.”
Kiều Mạc Khiêm nhìn cô: “Em gái, nếu lời này mà có trá, chín kiếp luân hồi mày cứ ế đến già đi.”
Kiều Mạn Phàm: ???!!!
Anh thật độc ác, Diệt Tuyệt sư thái là anh có đúng không?!
Còn uống trà sữa chứ, đi mà uống nước tiểu đi! Kiều Mạn Phàm xoay người lên lầu đi tới phòng tập thể thao.