Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Mạn Phàm chỉ có thể nhắm mắt mà đi xem hoà nhạc với chị gái nhỏ, không chỉ có vậy cô còn nhận được tin nhắn đe doạ của Kiều Mạc Khiêm.

“Tao không muốn mẹ sẽ biết được chuyện này từ miệng của mày đâu.” Lời doạ dẫm đến từ anh trai yêu dấu.

Mạn Phàm cười nhạt và lộ ra biểu cảm “Đúng là kẻ phàm phu ngu không ai bằng”.

Rõ ràng là tự lừa mình gạt người, tự bịt tai đi trộm chuông.

Coi như cô không nói, chẳng lẽ mẹ Kiều sẽ không biết hay sao?

Chẳng lẽ là chị gái nhỏ của nhà họ Chu sẽ không nói à?

Coi như chị gái nhỏ ấy không chủ động nói ra thì lẽ nào bố mẹ người ta lại không hỏi chắc?

Nếu bố mẹ người ta có hỏi han vậy thì có lý nào chị gái nhỏ lại không trả lời?

Lẽ nào người ta lại bao che cho ông Khiêm được?

Chắc chắn sẽ không thể nào, dựa trên tình hình thực tế cô có thể khẳng định, chỉ là một đối tượng xem mắt mà ông anh còn trông cậy vào việc đằng gái che chở cho mình hả? Ông anh đúng là mặt dày hơn cả tường thành rồi.

Hừ, kẻ phàm phu ngu si!

Sau khi gửi một tin nhắn cho Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạc Khiêm lái xe đi tới công ty.

Vừa đến nơi, trợ lý đã đưa tài liệu cho Kiều Mạc Khiêm và nói: “Họ đã chờ ở trong văn phòng rồi.”

“Họ đã dùng bữa chưa? Cậu đã đặt món chưa? Nếu họ chưa dùng cơm thì cậu hãy đặt món cho họ trước, ăn no rồi thì mới có tinh thần họp được.” Kiều Mạc Khiêm lật tài liệu lướt xem cực nhanh.

Trợ lý gật đầu: “Tôi đã đặt trước đồ ăn rồi, nó sẽ được giao đến nhanh thôi.”

“Ừ, vậy cậu đi xem họ ăn uống trước đi.” Kiều Mạc Khiêm nói.

Phía bên Kiều Mạc Khiêm đang bộn bề nhiều việc thì bên phía Kiều Mạn Phàm và tiểu thư Chu đã bước vào buổi hoà nhạc.

Đẳng cấp của buổi hoà nhạc thuộc hạng rất cao cấp. Trên sân khấu, người diễn xướng bài ca opera đẹp đẽ, người biểu diễn ca kịch.

Trong sảnh hoà nhạc rất yên tĩnh. Về cơ bản, không có ai nói chuyện mà đều chăm chú xem ca kịch. Mỗi cá nhân đều ăn mặc gọn gàng, ưu nhã. Đây chính là cách giải trí của kẻ có tiền.

Nói thật, Kiều Mạn Phàm không quá quan tâm đến cuộc sống thanh lịch này. Cô chẳng có mấy tế bào nghệ thuật, thà rằng bảo cô đi rạp xem phim hay vung tiền hoang phí thì còn cảm thấy vui vẻ ngập tràn.

Điều đáng sợ hơn là, Kiều Mạn Phàm hoàn toàn không nghe hiểu được ca sĩ rốt cuộc đang hát cái gì!

Cái thể loại này đòi hỏi tình tiết ẩn đằng sau. Nhưng trước đấy, Kiều Mạn Phàm chỉ là một kẻ làm công ăn lương, hôm nào cũng tăng ca rồi tăng ca thì lấy đâu ra thời gian đi xem ca kịch chứ?

Đó là lý do vì sao mà mới nghe một lúc mà Kiều Mạn Phàm đã hơi ngủ gà ngủ gật. Cô vô thức kéo áo của mình lại vì thấy hơi lạnh do bị không khí của điều hoà thổi đến.

Tiểu thư Chu ngồi bên cạnh hỏi: “Cô có lạnh không?” Cô nàng nói rồi lấy khăn lụa từ trong túi ra, đó là một cái khăn có kích thước khá rộng, và choàng nó lên người Kiều Mạn Phàm.

Kiều Mạn Phàm: …

Ông trời của con ơi, đây là chị gái thần tiên nhỏ nào vậy? Người đâu mà lại vừa săn sóc vừa dịu dàng thế này, cái loại chó chết như Kiều Mạc Khiêm hoàn toàn không xứng nổi mà!

Kiều Mạn Phàm sụt sịt mũi: “Cảm ơn chị.”

Tiểu thư Chu mỉm cười: “Không cần khách sáo. Cô là em gái của anh ấy, tôi chăm sóc cô là chuyện đương nhiên.”

Kiều Mạn Phàm bĩu môi, tên Kiều Mạc Khiêm đó xứng sao?

Anh ta không xứng!!!

Mạn Phàm gắng gượng mãi mới chịu đựng đến lúc buổi hoà nhạc kết thúc. Suốt toàn bộ quá trình, cô đều ở trong trạng thái hồn phách treo ngược cành cây. Đó là bị giày vò, cô chỉ có thể ngồi yên và dù có chơi điện thoại cũng không thấy vui.

Sau khi ra khỏi sảnh hoà nhạc, Kiều Mạn Phàm chỉ chờ tiểu thư Chu kiếm cớ tách ra.

Dù sao thì tiếp tục nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, người trong cuộc là Kiều Mạc Khiêm đã không còn ở đây rồi.

Hai cô gái bọn cô đều rất xấu hổ, Kiều Mạn Phàm cũng đứng ngồi không yên.

Tiểu thư Chu nhìn Mạn Phàm và hỏi: “Có phải là cô không thích xem ca kịch không?”

Mạn Phàm cũng thở dài: “Tôi không thích nó lắm, chủ yếu là vì nghe không hiểu lắm.”

Kiều Mạn Phàm thành thật, cô có ý định khiến tiểu thư Chu cảm thấy bản thân là một kẻ không thú vị, mọi người gặp nhau rồi chia tay thôi. Sau này thì là chuyện của Kiều Mạc Khiêm rồi.

Vì miếng cơm manh áo, có thể nói, Kiều Mạn Phàm đã rất dốc sức rồi.

Nếu như Kiều Mạc Khiêm mà không cho một trăm vạn thì cô cũng phải liều mạng với người anh trai ‘đáng yêu’ này thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK