Thực ra dù có trang sức hay không thì cuộc sống vẫn trôi, nhưng ngắm nhìn những món đồ đẹp vẫn khiến tâm trạng trở nên tốt đẹp, và nếu có được chúng thì lại càng tốt hơn.
"Cảm ơn mẹ, con biết rồi." Đây là đồ của mẹ Kiều, bà ấy muốn cho ai thì cho. Đó là quyền tự do của bà ấy.
Dù là Mạn Phàm thì cũng không có tư cách đòi hỏi, vì chính cô cũng không được xem như người nhà họ Kiều.
Kiều Mạn Phàm cũng không biết chọn, lựa cái nào, đá quý mê mắt.
Bà Kiều nói: “Hay là đá quý đi, phỉ thúy?”
Kiều Mạn Phàm còn chưa nói chuyện, bà Kiều đã nói thêm: “Không được, tuổi tác của con bé không lớn, tạm thời vẫn chưa dùng đến phỉ thúy.”
“Không thì trân châu? Không được, trân châu cũng không được.” Bà Kiều lẩm nhẩm lầm nhầm.
Rồi bà cầm lấy một đôi khuyên tai đá quý màu hồng nhạt và đưa cho Kiều Mạn Phàm xem: "Mẹ thấy cái này khá là hoạt bát, phù hợp với các cô gái trẻ, chọn cái này đi.”
Mạn Phàm: "Mẹ thấy ổn là được.” Vậy rốt cuộc mẹ gọi con làm gì chứ, để cho con xem một cái rương trang sức đá quý ư?
Nhưng cũng coi như là một lần được mở mang tầm mắt. Những món đồ lấp lánh quý giá kia chỉ nhìn cũng đã khiến cho lòng người vui vẻ.
Bà Kiều gói trang sức lại cẩn thận rồi ngâm nga câu hát đợi ngày mai trong thấy con dâu tương lai.
Sáng sớm hôm sau, cả ba người nhà họ Chu đã đến từ sớm, biệt thự dần trở nên náo nhiệt.
Kiều Mạn Phàm và Chu Lan Hân lập tức tiến lại phía nhau, lại còn cười khúc khích tay cầm tay. Mạn Phàm kéo Lan Hân vào phòng bếp. Trên mặt tiểu thư Chu mang theo nụ cười dịu dàng, cô ấy nhìn Kiều Mạn Phàm đang say sưa kể chuyện và cùng bước vào phòng bếp.
Kiều Mạc Khiêm im lặng nhìn, đây là người kỳ dị mà Kiều Mạn Phàm đã thu hút đến.
Kiều Mạc Khiêm nghĩ đến một câu đã từng đọc, mùa thu tới, quả quýt ngọt.
Quả quýt ngọt!!!
Kiều Mạc Khiêm không khỏi rợn người vì bản thân đã biết được quá nhiều.
Hắn ta cười lạnh, Chu Lan Hân đã biết rõ tình hình của bản thân mà lại còn chạy tới xem mắt.
Kiều Mạc Khiêm bị kéo vào cuộc trò chuyện của người trong cả hai nhà. Cha mẹ của Chu Lan Hân càng nhìn Kiều Mạc Khiêm càng vừa lòng. Anh chàng này tuấn tú, lịch sự, sau này sẽ kế thừa nhà họ Kiều.
Toàn bộ mọi thứ của nhà họ Chu đều sẽ cho Chu Lan Hân, có Kiều Mạc Khiêm giúp đỡ cùng nhau kinh doanh thì tình hình nhà họ Chu sẽ không tệ đi được.
Nói trắng ra là, của hồi môn của Chu Lan Hân cũng không ít, gần như là đóng gói hết của cả nhà họ Chu gia dâng đến cửa.
Hai vợ chồng ông bà Chu cũng chỉ có một cô con gái. Do đó, việc chọn lựa con rể tương lai là cần phải cẩn thận.
Kiều Mạc Khiêm không tồi, chăm chỉ trong công việc và không có tin tức kỳ quái. Chứ không giống Hoắc Sâm nhà bên, rảnh rỗi là lại lên mạng dạo chơi.
Đi men sông khó tránh ướt giày, một khi kéo gần khoảng cách với người khác thì sẽ không tạo ra sự uy nghiêm.
Làm người ra quyết định của một gia tộc thì đâu cần phải có nhiều lời khen ngợi và sự kính ngưỡng phù hoa, đâu cần phải có sự quan tâm chú ý của người bình thường.
Cũng chẳng phải cần lượng theo dõi như mấy người nổi tiếng trên mạng.
Đối với chuyện này, Kiều Mạc Khiêm không ngừng cười nhạt trong lòng...
Con gái của ông bà là hạng người gì, trong lòng con gái ông bà thật sự suy nghĩ điều gì, ông bà có biết không?
Ông bà vừa lòng tôi thì có ích lợi gì.
Tuy nhiên trong lòng Kiều Mạc Khiêm lại rất khoái trí, mặc dù chuyện này phát triển theo hướng kỳ quặc, nhưng nó lại có chỗ lợi với hắn.
Dự đoán là sau khi chuyện này diễn ra, hắn ta tin rằng mẹ Kiều sẽ không ép buộc bản thân. Vì bà ấy sẽ ở bên đuối lý, đi tìm đối tượng cho con trai, kết quả người ta lại chọn con gái.
Nhưng nếu đều có lợi cho cả hai bên, thì có khi chuyện này còn có thể giải quyết luôn cả Kiều Mạn Phàm, một mũi tên trúng hai con chim.
Coi như là chuyến này mẹ Kiều đã không phí công.
Vào lúc ăn trưa, Chu Lan Hân muốn ngồi cùng Kiều Mạn Phàm. Nhưng cô ấy bị người lớn hai bên xếp chỗ cho ngồi bên cạnh Kiều Mạc Khiêm.