Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Thừa Trạch có cảm giác trên mạng chẳng có ai bình thường, ngôn ngữ kỳ quái, logic kỳ quặc, lại thêm không khí tràn ngập oán trách làm cho cả cõi mạng online giống như lũ quỷ múa loạn dưới địa ngục.

Bây giờ Internet đã phát triển trở thành một thế giới mới, nhưng thế giới này dã man như vậy quả thực khiến cho người bình thường không thích ứng được.

Bởi vì không đủ biến thái, càn quấy, cậu ta thường xuyên không thể sống hài hòa với đám người ấy.

Mắng thì không được, làm quá lên thì không ổn mà muốn đánh lại đánh không đến, cậu ta không có cách nào để tồn tại ở cái thế giới Internet dã man này.

Tư Thừa Trạch thấy hơi phiền, có ý định trở về nhà kế thừa gia sản tiền tỉ.

Nhưng khi nghĩ đến cảnh mẹ của mình có khả năng sẽ cười ra tiếng thì cậu ta lại dập tắt tâm tư này.

Nếu nghe thấy Tư Thừa Trạch sống không dễ dàng, mẹ cậu ta nhất định sẽ ngồi ở trong văn phòng cười một ngày.

Vì chỉ có một chút thời gian để chơi đùa nên Thừa Trạch cần phải quý trọng, không thể rời đi trước.

Yêu ma quỷ quái phải tránh ra nhanh, mau tránh ra.

Tư Thừa Trạch báo cho Kiều Mạn Phàm: “Sau này chị mà định đăng đồ ăn lên Weibo thì nhớ nói với em một tiếng.”

Kiều Mạn Phàm trợn trắng mắt: “Chị đây có thể đăng Weibo, chứ cậu em thì nhịn đi. Sao không cập nhật ảnh selfie mà cứ muốn đăng hình đồ ăn làm gì. Chuyện này chẳng liên quan đến chị đây nên đừng có mà lèo nhèo.”

Tư Thừa Trạch chỉ cần đăng ít ảnh tự sướng là bên dưới sẽ đổ xô vào yêu thích nên để cậu ta up ảnh selfie tương đối ổn.

Mạn Phàm phát hiện ra rằng mọi việc xảy ra trong giới giải trí đến cuối cùng đều sẽ trút lên đầu bản thân tôi và kéo theo đó là một bầy người chạy tới mắng chính mình.

Mạn Phàm cảm thấy mình thực sự oan uổng và rất bất lực.

Cũng không phải cô bảo Trạch Trạch của mấy người đăng, mà là chính Trạch Trạch của mấy người ngứa tay nhất quyết làm thế.

Đối với chuyện này, Tư Thừa Trạch không thèm giải thích câu nào và lại tiếp tục tập trung vào quay phim. Trong khi đó, người hâm mộ trên mạng vẫn còn chờ Tư Thừa Trạch giải thích, đợi Tư Thừa Trạch phủ nhận mối quan hệ với Kiều Mạn Phàm.

“Chồng à, anh nói một câu đi…”

“Nhất định là anh không có quan hệ gì với Kiều Mạn Phàm, anh nói đi!!!”

“Tại sao cậu lại cứ nhất quyết phải ở chung với que khuấy phân chứ? Cậu đúng là chẳng có chút tự ái nào. Tôi quá thất vọng với cậu rồi, không hâm mộ nữa.”

“Còn có thể vì lý do gì nữa, người phân theo nhóm vật họp theo loài thôi. Kiều Mạn Phàm là Phan Kim Liên của đương đại thì tương ứng Tư Thừa Trạch có thể là Tây Môn Khánh, ôi chà... Chẹp chẹp.”

“Bên trên, tự dưng tôi có thể mường tượng ra cốt truyện của một câu chuyện "****". Tôi không thể khống chế được bộ não nữa rồi.”

“Mối quan hệ của quý vị rắc rối ghê.”

Hội anti bắt lấy điểm này để tiến hành công kích Tư Thừa Trạch tiến hành và liên đới đến cả Kiều Mạn Phàm.

Cái giọng điệu trong những câu tù kia giống như giữa họ và Tư Thừa Trạch có mối thù giết cha đoạt vợ vậy.

Nếu không có ai bàn tán, đố kỵ thì kẻ đó cũng chỉ thuộc hạng tài trí bình thường. Nhưng với Tư Thừa Trạch, chỉ riêng phần diện mạo đã đủ để khiến cho không biết bao nhiêu tên đàn ông tự biết xấu hổ. Những kẻ này ngoại trừ việc nói năng liên thiên, làm anh hùng bàn phím, chửi mắng trên mạng thì dường như không còn cách nào khác.

Kiều Mạn Phàm và Tư Thừa Trạch đều không thèm để ý bãi chiến trường trên mạng. Mặc dù có để ý thì cũng không có biện pháp nào giải quyết. Bởi mỗi khi phát sinh một chuyện gì đó trên internet thì đó chính là lúc cư dân mạng vui vẻ hóng drama.

“Kiều Mạn Phàm…” Kiều Mạn Phàm nhận được cuộc gọi của Kiều Ngữ Phù. Mạn Phàm xoa vệt nước trên tay. Đối mặt với Ngữ Phù, cô vẫn có chút áy náy vì đã để em gái gả cho Đại Lang.

Hai người này thì xứng đôi và sẽ có kết cục hạnh phúc mỹ mãn, nhưng cái tên gọi Đại Lang này của Hoắc Sâm thì...

Kiều Mạn Phàm ho khan một tiếng, nói: “Em gái, dạo này đóng phim có vất vả lắm không?”

“Cũng có, rất vất vả, chị…” Kiều Ngữ Phù im lặng một chút. Kiều Mạn Phàm chép chép miệng, cười khổ nói: “Ôi, thế sự vô thường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK