Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại cô, do cô, tất cả đều là lỗi của cô...

Cô là cái đồ yêu tinh hại người, đừng có mà ra vẻ....

Cô không xứng để tồn tại, không nên ăn uống gì...

Cô, cô, cô...

Mạn Phàm vừa đợi Tiểu Quả vừa lướt phần bình luận trên Weibo, rồi bất đắc dĩ lắc đầu, tất cả những lời mắng chửi này đều đổ hết lên đầu cô.

Lăn qua lộn lại đều là những cái lặp đi lặp lại, quả thực chẳng thú vị.

Dù có bị mắng là Kim Liên, Kiều Mạn Phàm cũng không hề bị dao động, thậm chí còn có phần mừng thầm.

Như vậy cô có thể phản bác Hoắc Sâm, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, thật tốt quá.

Có thể nói, vì tồn tại, Kiều Mạn Phàm thật sự đã trả giá quá nhiều, quá nhiều.

Cô không muốn chết sớm lúc đang còn tuổi xuân.

Ra nước ngoài cũng không phải là chuyện không thể, nhưng Mạn Phàm không muốn sự việc xảy ra giống như dòng chảy sự kiện của cốt truyện.

Một cuộc sống rất tốt lại bị chôn vùi.

Bị gọi là Kim Liên cũng chẳng sao, ít nhất thì người ta cũng rất xinh đẹp và là một mỹ nhân.

Tiểu Quả đã đến, Kiều Mạn Phàm đưa hộp đồ ăn cho Tiểu Quả: “Giúp chị mang cái này đến đoàn phim ấy và đưa cho Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành nhé.”

Tư Thừa Trạch, Vưu Bành Bành…

Vì sao chị lại nấu cơm cho họ chứ?

Tiểu Quả mồ hôi đầy đầu. Sau khi chương trình Nhà Có Bảo Bối kết thúc, cô nàng và Kiều Mạn Phàm không hề gặp mặt nên cũng không biết trong khoảng thời gian này Kiều Mạn Phàm đã làm những gì.

Trong lòng Tiểu Quả tức khắc trở nên hóng hớt, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên vi diệu. Mạn Phàm nhanh chóng nói: “Đình chỉ tư tưởng trong đầu em ngay lập tức, đến lúc đó em sẽ biết.”

Tiểu Quả chỉ có thể mang theo hộp đồ ăn rời đi và trở thành một cô gái chuyển phát nhanh.

Tiểu Quả thầm cảm thán, ôi kẻ có tiền, đoàn phim vậy mà lại đóng quân ở một khu biệt thự như vậy.

Tiểu Quả đứng trước cửa biệt thự, đợi đạo diễn bên trong hô dừng thì mới vội vàng đi vào và đi về phía Tư Thừa Trạch đang tỏa ra ánh hào quang tứ phía.

Tư Thừa Trạch tuyệt đối là người dễ tìm nhất trong đám người, là hạc trong bầy gà.

Tư Thừa Trạch nhìn hộp đồ ăn quen thuộc: “Kiều Mạn Phàm bảo cô đưa tới.”

“Đúng vậy, tôi là trợ lý của chị Phàm, sau này sẽ phụ trách mang cơm đến một ngày ba bữa.” Tiểu Quả nói.

Tư Thừa Trạch cũng không để ý ai đưa. Đối với cậu ta, chỉ cần có ăn, có thể lấp đầy bụng là được.

Vừa mở ra hộp đồ ăn, mùi hương thơm nức đã ùa tới và dần dần lan tỏa ra bên ngoài. Mọi người trong đoàn phim đều nhìn lại đây. Họ nhìn từng món ăn ngon lành đang được bày biện trên bàn. Đang lúc giữa trua, cái bụng trống trơn, còn khoang miệng ngay tức khắc tạo nước miếng.

Trên mặt Tư Thừa Trạch lộ ra vẻ hài lòng, cậu ta lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh, tách tách tách, sau đó đăng lên Weibo.

Món ngon là phải chia sẻ với mọi người thì mới càng thêm ngon miệng.

Cơm hộp cũng được chuyển đến đoàn làm phim, nhưng vấn đề là có sự đối lập rõ ràng như vậy khiến cho mọi người nhìn chúng cũng không còn thấy ngon miệng nữa.

Tuy nhiên vấn đề là, đây rõ ràng là món riêng của Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành, bọn họ không thích hợp đến nhăm nhe.

Nhưng mà thật tình muốn ăn thì phải làm sao bây giờ? Thế nên mọi người trong đoàn phim vừa ăn cơm hộp vừa nhìn chằm chằm các món ăn trên bàn, không khác gì ăn "cá gỗ".

Thế nhưng càng ngày càng thấy đói là sao?

Trình Hữu ỷ vào bản thân là đạo diễn, bưng cơm hộp mò lại đây, cười to và nói: “Trông đồ ăn của cả hai rất ngon miệng nhỉ.”

Tư Thừa Trạch ừ một tiếng và không hề có ý mời đạo diễn.

Trình Hữu da mặt dày nói: “Tôi có thể nếm thử được không?”

Tư Thừa Trạch gõ đôi đũa thò đến của Trình Hữu: “Không được, chúng ta còn không đủ ăn nữa là.”

“Nhiều như vậy mà cũng không đủ cho cả hai ăn ư.” Hai người là thùng cơm à?

Tư Thừa Trạch: “Nhìn thì nhiều chứ trên thực tế số lượng lại rất ít.”

Trình Hữu u oán nhìn thoáng qua Tư Thừa Trạch: “Cậu thật là vô tình.” Và bưng cơm hộp rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK