Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Mạc Khiêm ha hả một tiếng, ánh mắt nhìn Kiều Mạn Phàm có lực nhìn thấu phi thường. Cô có cảm giác quần áo của mình cũng phải bị lột sạch.

Luôn cảm thấy rằng Kiều Mạc Khiêm đang dùng ánh mắt để phát khùng.

Kiều Mạc Khiêm: “Để lát nữa chúng ta nói chuyện.”

Kiều Mạn Phàm: ???

Nói chuyện gì?

Hoàn toàn không muốn nói.

Kiều Mạn Phàm: “À, được ạ.”

Ăn xong cơm sáng, Kiều Mạc Khiêm đi ra bên ngoài, Mạn Phàm đi theo phía sau, trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm.

Kiều Mạc Khiêm dừng bước, làm cô bị đụng vào lưng của anh ta. Mạn Phàm lùi lại hai bước, rồi hỏi: “Anh trai, rốt cuộc anh muốn nói với em cái gì?”

Kiều Mạc Khiêm hỏi: “Mày thật sự là đầu tư hả, vẫn lấy cái lý do đó để đòi tiền?”

Kiều Mạn Phàm đã đoán được nhà họ Kiều gia và nó sắp phải tách ra?

Cho nên tóm được cơ hội là phải xin tiền, dù sao, con bé đó chính là cái đức tính này.

Việc nhà họ Kiều gia sẵn sàng cho tiền là một chuyện, nhưng lừa tiền từ tay nhà họ Kiều lại là một chuyện khác.

Kiều Mạn Phàm lập tức nói: “Em đương nhiên là đầu tư rồi.” Cô ôm ngực, đúng cái dáng Tây Thi ôm tim sầu lo thống khổ, “Anh, vì sao anh lại có thể hoài nghi em chứ, anh khiến em thương tâm quá.”

“Anh có thể nghi ngờ em làm chuyện ngu xuẩn, nhưng vì sao anh có thể hoài nghi sự thành thật của em chứ, hu hu hu.” Kiều Mạn Phàm theo bản năng vươn tay chống tường. Nhưng khoảng cách đến vách tường hơi xa, cô đi vài bước tới gần vách tường, chống vào vách tường, vừa yếu ớt vừa đau lòng, “Anh à.”

Mặt Kiều Mạc Khiêm không biểu tình mà nhìn cô diễn. Anh ta cũng không nói lời nào, dẫn tới Mạn Phàm cũng cảm thấy mình sắp không diễn nổi nữa. Vẫn là hải vương Cam Manh nói đúng, tên này thật sự chẳng có chút tình thú nào.

Vẻ mặt của Kiều Mạn Phàm càng thêm uất ức, "Anh trai, anh nói một câu đi.”

Kiều Mạc Khiêm: “Như thế khó chịu hả?”

Kiều Mạn Phàm: “Đúng vậy, khó chịu, trong lòng nhoi nhói đau, sắp không thể nào thở nổi.”

Kiều Mạc Khiêm lấy di động ra, gọi 120, nhanh chóng nói địa chỉ, sau đó cúp điện thoại nhanh như chớp sáng, rồi nói với cô: “Đợi đi, xe cứu thương sẽ đến sớm thôi.”

Kiều Mạn Phàm: ???!!!!

Tôi con mợ nó?!

Kiều Mạc Khiêm trực tiếp đi thẳng đến gara lái xe đi làm, để lại một mình Kiều Mạn Phàm trong gió hỗn độn.

Gọi điện thoại thật đấy?

Lừa người thôi chứ!

Kiều Mạn Phàm ngây ngốc đứng tại chỗ. Cô đúng thật không biết nên nói cái gì, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, trơ mắt nhìn Kiều Mạc Khiêm lái xe vèo đi.

Không bao lâu, xe cứu thương kêu inh ỏi chạy đến, nhân viên y tế nâng cáng vội vàng chạy tới, “Là ai bị bệnh, là ai?”

Kiều Mạn Phàm: …

Kiều Mạc Khiêm là chủng loại kỳ quặc gì vậy. Anh ta thật sự đã gọi điện cho cấp cứu.

Chẳng lẽ ông anh Kiều Mạc Khiêm không được thấy rằng cô đang diễn trò sao?

Kiều Mạn Phàm chỉ có thể toát mồ hôi giải thích cho nhân viên y tế rằng không ai bị ốm và cô đã gọi nhầm.

Các nhân viên y tế ngay lập tức tiến hành phê bình nghiêm khắc Kiều Mạn Phàm, không bị bệnh gọi điện thoại làm gì, có biết làm như vậy là chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh và chuyện rất không có đạo đức.

Người thật sự cần được cấp cứu lại không được hỗ trợ.

Kẻ thật sự không có đạo đức chính là cái tên Kiều Mạc Khiêm kia, tên chết tiệt đó.

Kiều Mạn Phàm nhỏ giọng xin lỗi, hứa rằng sẽ không có lần sau và sẽ không chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh, trừ phi thật sự bị bệnh.

Tiễn xe cấp cứu đi, Mạn Phàm đã mệt đến nỗi muốn tê liệt, cả người đều là mồ hôi. Trải qua chuyện này, cô thật sự là không dám ra vẻ nhu nhược không nơi nương tựa hay muốn ngã xuống trước mặt Kiều Mạc Khiêm nữa.

Bằng không Kiều Mạc Khiêm trở tay sẽ gọi điện thoại cấp cứu.

Đúng rồi, có còn cho 50 vạn hay không nhở?

Làm ầm ĩ một một hồi như vậy mà không có tiền thì quá thiệt thòi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK