“Hôm nay chúng ta ăn mì đi.” Tư Thừa Trạch nói với Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm hờ hững: “Tôi nhận được gạo nên không thể nào nấu chung với anh được.”
“Chả nhẽ anh muốn tôi nấu riêng mì cho anh sao, nghĩ sao vậy?” Kiều Mạn Phàm dùng hành động nói cho anh ta biết điều đó là không thể nào.
“Chị Kiều, em nhận được bột mì nè.” Vưu Bành Bành bưng đến một bát một mì trắng như tuyết.
Mẹ của Vưu Bành Bành không khỏi thở dài: “Làm ơn giúp cô một chút đi… Bột mì có thể làm được gì? Làm bánh bao sao? Cô làm gì có trình độ đó.”
Nói thật, khi vừa nhìn thấy bột mì, mẹ của Vưu Bành Bành đã rất choáng váng. Bà biết làm gì với chúng bây giờ?
Kiều Mạn Phàm nhìn mì sợi và bột mì: “Vậy chúng ta ăn mì sợi và mì viên đi.” Cô có rau hẹ rừng, vừa vặn có thể nấu mì.
Tuy nhiên, Kiều Mạn Phàm đếm tổng cộng có bảy người, chắn chắn là không đủ đồ ăn.
Kiều Mạn Phàm đưa mắt nhìn Xuân Hoa: “Con trai của cô chắc hẳn sẽ cùng ăn với chúng tôi. Chẳng lẽ cô để thằng bé ăn không à? Đưa phần thức ăn của nó đây.”
Xuân Hoa: ???
“Vậy được rồi, con trai của cô chỉ có thể nhìn chúng tôi ăn.” Kiều Mạn Phàm xoay người rời đi.
Xuân Hoa hết cách. Bà cũng biết đồ ăn mà Kiều Mạn Phàm nấu rất ngon, nhưng đối phương cũng là lòng dạ sắt đá, nói không cho ăn thì sẽ không cho ăn thật, có thể thờ ơ mặc kệ Thiết Oa Tử đứng bên cạnh nhìn, khiến thằng bé phải gào khóc.
Xuân Hoa chỉ có thể lấy ra mì sợi, cũng không nhiều, chỉ có một nắm nhỏ.
Xuân Hoa không nhịn được nói: “Hay chúng ta ăn cùng đi, một mình tôi cũng lười nhóm lửa.”
Kiều Mạn Phàm từ chối: “Không muốn.”
Xuân Hoa: …
Bà luôn cảm thấy cô gái này cứ nhắm vào bà.
Kiều Mạn Phàm lấy mì, bắt đầu nấu. Cô còn lấy ra sốt thịt bò, ăn mì viên đương nhiên phải ăn với sốt thịt bò.
Bảy người vây quanh nồi lớn, bưng chén ngồi chờ một cách quen thuộc. Thiết Oa Tử giống như chú cún con chạy vòng vòng, chờ ai đó bỏ mì vào chén.
Rõ ràng đều là những ngôi sao nổi tiếng, xinh đẹp, lúc này lại giống như những người dân quê mộc mạc, ngồi xổm ăn cơm.
Sốt thịt bò thật sự quá tuyệt vời. Chỉ cần một chút thôi đã có thể khiến những sợ mì bình thường trở nên thăng hoa.
“Thơm quá!” Tư Thừa Trạch kích động ăn mì, cho dù ngay ở trước ống kính cũng hoàn toàn ném đi hình tượng nam thần, vừa ăn xong đã vớt thêm mì trong nồi.
Thợ quay phim: ???
Gã đã làm gì nên tội? Một ngày hai bữa chỉ quay mấy người này ăn cơm, còn mình phải đứng nhìn?
Cầu mong buổi ghi hình hôm nay kết thúc nhanh nhanh đi, gã còn muốn ăn tối, chỉ ngửi mùi thức ăn thôi gã đã không chịu nổi rồi.
Ngược với bên này ăn mì khí thế ngút trời, Kỳ Thụy Gia và Mễ Tinh Châu bên kia lại rất yên tĩnh.
Lặng lẽ ăn đồ ăn.
Mẹ của Kỳ Thụy Gia biết nấu cơm, không cần chạy tới hợp tác với Kiều Mạn Phàm. Hơn nữa, mẹ của Kỳ Thụy Gia cũng không muốn đối mặt với Kiều Mạn Phàm.
Cha của Mễ Tinh Châu nấu một số món ăn đơn giản, hai người đối lập nhau nên lúc ăn cơm cũng vô cùng im ắng.
Đừng nhìn cha Mễ Tinh Châu rất cường thế, có thể khống chế con trai của mình, nhưng có đôi khi, ông ấy cũng không biết làm thế nào với Mễ Tinh Châu.
Ví dụ như bây giờ, Mễ Tinh Châu không muốn nói, người làm cha như ông cũng không thể ép con mình nói chuyện.
Ông Mễ nghe thấy giọng nói phòng bên cạnh, nói với Mễ Tinh Châu: “Hay là chúng ta qua đó ăn cùng với bọn họ?”
Mễ Tinh Châu lập tức ngẩng đầu lên từ trong chén: “Được ạ.”
Cơm nước xong xuôi, mọi người nhanh chóng giải tán, nhưng trước khi giải tán còn bị Kiều Mạn Phàm yêu cầu cọ nồi rửa chén.
Tất cả mọi người không nói gì thêm, ai cọ nồi thì cọ nồi, ai rửa chén thì rửa chén,… Quá vất vả rồi.
Sau đó, mọi người lại tụ tập một chỗ để bàn bạc xem hợp tác thế nào để có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.