Dưa ngọt hay không không quan trọng, tôi phải hái, có người muốn tranh thì tôi càng phải hái.
Mọi người: ……
Thật sự không còn lời nào để nói.
Cha Tang không nhịn nổi mà dạy dỗ con gái: “Mạn Mạn à, người không phải dưa đâu con. Không thể cứ để tính tình trẻ con, muốn cái gì là phải có cái ấy được đâu con à."
Kiều Mạn Phàm buông tay: “Cho nên bây giờ con từ bỏ quả dưa ấy rồi.”
Cha Tang nói theo bản năng: “Tiếp theo, cũng không thể làm như vậy với quả dưa, con phải chăm sóc nó cẩn thận, đợi đến khi rụng cuống thì mới được.”
Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Vâng, con biết rồi. Quả dưa tiếp theo, con sẽ đối xử thật tốt."
Mẹ Kỳ Thụy Gia chen vào nói: “Đối xử với quả dưa như vậy, cô có nghĩ đến cảm thụ của nó không?”
Nếu là con trai mình bị đối xử như vậy bà sẽ đau lòng biết nhường nào. Kiều Mạn Phàm này là bị bệnh thần kinh rồi, đi bỏ thuốc đàn ông.
Đấy, lại tới nữa, lại bắt đầu âm dương quái khí.
“Tôi chỉ quan tâm quả dưa này có thể hái hay không thôi.” Kiều Mạn Phàm nói thẳng.
Không đúng, sao đề tài này lại quay quanh quả dưa rồi. Chị em phản bội, cùng tranh một chồng mới là cao trào, chính Kiều Mạn Phàm bò lên trên giường của em rể danh chính ngôn thuận cơ mà.
Ai đó nhắc nhở một câu xem nào.
Nếu các vị khách mời không nhắc nhở, vậy chỉ có thể là chuyện ngoài lề của tổ sản xuất, “Nghe nói cô vẫn luôn chán ghét em gái mình, Kiều Ngữ Phù, cùng tranh giành một người đàn ông với cô ấy. Vào thời điểm họ đính hôn, cô bỏ thuốc vị hôn phu của Kiều Ngữ Phù.”
Cha mẹ Tang: ????
Còn có chuyện này sao, khó trách tiệc đính hôn bị hủy bỏ.
Hai ông bà kịch liệt ho khan, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa. Trong lòng vừa tức giận vừa khó chịu, hai chị em nó ở trước mặt họ biểu hiện như thể không có chuyện gì phát sinh.
Trong lòng Ngữ Phù chắc sẽ thương tâm lắm, sao Mạn Phàm lại làm ra chuyện như vậy chứ?
Bây giờ còn đang quay lên TV, họ không thể trách cứ Mạn Phàm, phải nhịn xuống, cần nhịn xuống, không thể để cho người khác chế giễu, có cái gì thì để bí mật nói.
Các vị khách mời không nghĩ chương trình lại làm dứt khoát như vậy. Vốn dĩ nghĩ là đã qua rồi, còn cố tình lôi chuyện hai cô nàng tranh giành một gã đàn ông ra làm tăng sự kịch tính.
Tư Thừa Trạch cũng trầm mặc, trên mặt bà Kỳ lộ ra vẻ khinh thường.
Thế này thì suy đồi đạo đức quá rồi, hạ thuốc em rể của mình, bây giờ còn đang quay TV đấy, đến lúc đó nhân dân quần chúng cả nước đều biết chuyện hư hỏng của cô ta.
Để xem còn ra vẻ cao cao tại thượng nữa không!
Thật ra biểu cảm trên khuôn mặt mẹ Kỳ Thụy Gia đã bị máy quay phim trung thực ghi lại, mấy cái vị trí đặt máy quay không phải để mua vui.
Kỳ Thụy Gia có thể che được một cái máy quay phim, nhưng lại không che hết được nhiều máy quay phim như vậy. Gameshow còn chưa kết thúc, cậu cũng không thể lôi mẹ mình rời đi được.
Chỉ có thể tự an ủi trong lòng, bây giờ Kiều Mạn Phàm đã tạo một tiếng sét lớn, lực chú ý của người xem đều tập trung ở trên người cô ấy rồi.
Mẹ của Vưu Bành Bành kéo vành tai của con trai, trừng mắt nhìn con trai một cái. Vưu Bành Bành xoa xoa cái tai, điệu bộ rất tủi thân.
Trong lòng Mạn Phàm thấy may mắn, may vì bản thân không mời ê-kíp này ăn cơm. Nếu không ăn cơm mình nấu, còn muốn vùi dập mình như vậy thì có mà ọe chết mất, may cô đã vững tâm kiên quyết khước từ bọn họ.
Đôi mắt đẹp của Kiều Mạn Phàm trợn trắng đầy vẻ khinh bỉ: “Tôi tranh giành đàn ông với em gái mình hả, đùa cái gì thế. Cái chuyện giành giật đàn ông này thì liên quan gì đến tình chị em chứ! Với điều kiện của Hoắc Sâm, dù có là chị em gái hay không thì cũng muốn tranh giành một lần. Ngay cả động vật tranh giành bạn tình cũng phải đánh nhau. Người thắng làm vua, tôi thua đó.”