“Trước tiên phát sóng năm tập, hai tập đầu tiên miễn phí, hai tập sau thành viên được xem miễn phí. Ai muốn xem thì phải đăng ký thành viên, làm tốt công tác phòng trộm.” Kiều Mạn Phàm nói.
Tổng giám đốc Bạch vội vàng bảo nhân viên mở một chuyên mục mới để tuyên truyền bộ phim này, dốc hết sức lực tuyên truyền bộ phim này, đồng thời tăng cường mua quyền phát sóng của các bộ phim truyền hình khác.
Sau khi thu hút khán giả, người ta xem xong bộ phim này thì sẽ luôn nhìn vào những thứ khác, cố gắng giữ chân khán giả càng nhiều càng tốt.
Nếu không, đó chỉ đơn thuần là một làn sóng lượng truy cập, ngoại trừ làm áo cưới cho Kiều Mạn Phàm, sau khi kiếm được một làn sóng tiền thì không còn gì cả.
Ra khỏi Dolphin, Trình Hữu khóc lóc: “May mắn có cô, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
“Không sao, bây giờ anh chưa nổi tiếng, chờ sau này anh có danh tiếng, có tác phẩm tốt, người ta sẽ cầm tiền tới tìm anh.” Kiều Mạn Phàm nói.
Chỉ có những thứ có giá trị mới có thể khiến người ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Bộ phim lần này nếu không có Vưu Bành Bành và Tư Thừa Trạch, Dolphin TV cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Đây là giá trị của Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành, bởi vì họ mang theo lượng truy cập và giá trị của riêng họ.
Kiều Mạn Phàm: “Đi đăng ký một nick weibo quảng bá, tôi thông báo cho một số diễn viên chính tuyên truyền.”
Trình Hữu lập tức xoa tay: “Được, được.” Anh chàng không nhất định có thể chỉ huy được Tư Thừa Trạch, nhưng Kiều Mạn Phàm thì có thể!
Ôm đùi thật sự quá đã, Trình Hữu quyết định sau này cho dù quay cái gì cũng phải kéo Kiều Mạn Phàm theo.
Kiều Mạn Phàm gọi điện thoại cho Tư Thừa Trạch: “Bộ phim chuẩn bị phát sóng trên Dolphin, nhớ tuyên truyền đó, đây chính là lúc tốt nhất để cậu đả kích anti-fan.”
“Dolphin TV? Dolphin là cái gì? Em chưa từng nghe nói.” Tư Thừa Trạch trực tiếp hỏi: “Tại sao không phát sóng ở Orange?”
“Orange người ta chướng mắt chúng ta, cho nên đổi sang một nền tảng khác. Bây giờ là lúc cậu biểu diễn, là lúc nhìn độ nổi tiếng của cậu. Một cái vẫy tay của cậu có thể hồi sinh một trang web đang chết dần chết mòn.” Kiều Mạn Phàm vuốt mông ngựa.
Tư Thừa Trạch rất bất lực: “Kiều Mạn Phàm, da mặt của chị thật quá dày rồi. Thù lao đóng phim của em thấp, địa điểm quay phim em giải quyết, trang phục em giải quyết, xe sang cũng là em giải quyết, bây giờ tuyên truyền cũng đến tay em. Rốt cuộc em được cái gì chứ?”
Kiều Mạn Phàm chép miệng: “Cậu vất vả rồi, nhưng đừng bất lực như vậy, lợi nhuận bên này tôi nhận được chia cho cậu 10% rồi còn gì. Hơn nữa, lần này chính là cơ hội tốt nhất để kiếm tiền từ độ nổi tiếng của cậu, để cho những người khác nhìn thấy giá trị thương mại cường đại của cậu.”
Tư Thừa Trạch ha hả, hoàn toàn không tin lời quỷ quái của Kiều Mạn Phàm. Bây giờ cậu ta đã lỡ bước vào đầm lầy, càng lún càng sâu, mà yêu cầu của đối phương càng ngày càng quá đáng, đụng một chút là rót súp gà (Súp gà cho tâm hồn - Chicken Soup For the Soul).
Dù sao đã bước chín mươi chín bước, bước cuối cùng không thể không đi, nếu không thì tất cả vất vả phía trước đều uổng phí.
Tư Thừa Trạch vẫn có tình cảm với tác phẩm này. Sau này cho dù không còn lăn lộn trong giới giải trí nữa, cậu vẫn còn có thể rảnh rỗi mở cho con mình xem. Đây là bộ phim truyền hình do bố con quay, đẹp trai không...
Loại cảm giác này rất vi diệu.
Sau khi thông báo cho Tư Thừa Trạch, Kiều Mạn Phàm lại thông báo cho Vưu Bành Bành. Vưu Bành Bành ấm áp dễ thương hơn nhiều, lập tức đồng ý hỗ trợ tuyên truyền.
Vưu Bành Bành phải ra sức tuyên truyền, nếu không sẽ có lỗi với cái đầu trọc của mình. Cậu đưa tay sờ sờ đầu, rơi nước mắt chua xót.
Mấy diễn viên chính đều dựa theo sự sắp xếp của Kiều Mạn Phàm tiến hành tuyên truyền, dưới Weibo của mỗi người còn có link nhỏ dẫn đến Dolphin.
Tư Thừa Trạch nói mình đã bỏ ra rất nhiều cho bộ phim này, Kiều Mạn Phàm cũng cảm thấy cô đã nỗ lực vì bộ phim này không ít.
Mọi người đều cố gắng rất nhiều cho bộ phim.