Làm không tồi?
Kiều Mạc Khiêm khen người làm gì thế?
Kiều Mạn Phàm: ???
Anh ta đang nói cái gì?
Cô luôn cảm thấy phần khuyết thiếu ở giữa dòng suy nghĩ của hai người luôn giống như một cái rãnh biển Mariana, hoàn toàn không có cách nào giao lưu được.
Chuyện gì đã xảy ra, tôi đã làm cái gì?
Kiều Mạn Phàm rất mơ hồ.
Kiều Mạc Khiêm nói: “Nếu không có cơ hội, thì có một số việc phải đè xuống đáy lòng. Dù rằng mày thực lòng yêu gã, dù cho mày không cam lòng từ bỏ gã, mày cũng phải nín nhịn.”
Lúc này, Mạn Phàm mới hiểu được Kiều Mạc Khiêm đang nói cái gì, hoá ra ông anh đang cổ vũ cô học được sự nhẫn nhịn.
Ở trước mặt người mình thích liều mạng nhẫn nhịn, lại còn hào phóng chúc phúc đối phương phải hạnh phúc?
Kiều Mạn Phàm chỉ muốn biết, rốt cuộc là phải cần bao lâu, phải mất bao lâu thì những người này mới có thể tin tưởng, cô thực sự không thích Hoắc Sâm.
Kiều Mạn Phàm rất phiền mấy cái nghi ngờ này. Giải thích một lần không ai nghe, giải thích hai lần vẫn chẳng ai nghe. Rốt cuộc cô có cần tìm một anh bạn trai để nói cho những người này hay không.
Bà đây thực sự không thích Hoắc Sâm, chẳng care tên ấy.
Lại nói tiếp, đây đều là oan trái của nguyên chủ. Vì Hoắc Sâm mà sống, mà chết, vì Hoắc Sâm hùng hục đâm tường lớn. Dẫn tới công việc của cô bây giờ khó làm như vậy.
Kiều Mạn Phàm hơi kéo khóe miệng lên, lộ ra nụ cười giả tạo có lệ, “Em biết rồi. Anh, em đi làm đã, anh cũng đi thôi, anh còn phải đi xem mắt đấy?”
“Không có việc gì, anh chờ mày.” Kiều Mạc Khiêm nói.
Kiều Mạn Phàm không thể hiểu được, “Chờ em làm gì, đợi lúc quay xong rồi em tự khắc đi về.” Tuy rằng em xe đã bị đoàn phim trưng dụng, nhưng thuê xe gì đó vẫn rất dễ dàng, nếu không được thì ngồi xe buýt.
Cuộc sống của Mạn Phàm chỉ giản dị, tự nhiên, bình dân như vậy.
"Mày cùng đi xem mắt với anh.” Kiều Mạc Khiêm nói, “Không thì mày nghĩ rằng vì sao anh lại làm tài xế cho mày?”
“Không, không đúng, cớ gì anh đi xem mắt lại kéo em đi cùng chứ?” Kiều Mạn Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đùa cái quỷ gì vậy, cô vội vàng từ chối: “Anh, em không được, nào có chuyện đưa em gái cùng đi xem mắt bao giờ.”
Nếu mẹ Kiều mà biết, có khi sẽ xé xác cô mất.
Có thể nhìn ra được, vì để Kiều Mạc Khiêm đi xem mắt mà mẹ Kiều đã tốn không ít sức lực. Và, cô còn là cái loại bóng đèn có KW cực lớn, cái loại khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Cái này sẽ làm cho con gái người ta nghĩ như thế nào, cái này làm cho gia đình nhà gái nghĩ như thế nào.
Kiều Mạc Khiêm thật nham hiểm quá. Nếu xem mắt thất bại, ông anh trăm phần trăm sẽ đùn đẩy trách nhiệm lên đầu cô, đổ vấy lỗi lầm vào người cô em gái này.
Kiều Mạc Khiêm không thể phản kháng mẹ Kiều nên phải đổ trách nhiệm này lên cô, bảo rằng đều bởi vì cô nên xem mắt mới bị thất bại.
Ôi, anh ta thật sự quá âm hiểm nha.
Trong đầu Kiều Mạn Phàm có một đống bình luận ào ạt chạy qua, tất cả đều là Kiều Mạc Khiêm là một kẻ nham hiểm.
Kiều Mạc Khiêm lại nói nói: "Mày cũng biết, anh rất ít đi xem mắt, không có kinh nghiệm gì, cũng chẳng biết phải nói cái gì với con gái cả. Anh khá là hồi hộp.”
Kiều Mạn Phàm trợn trắng mắt, dáng điệu của ông anh trông cũng chẳng giống hồi hộp gì.
“Em thấy anh có thể hỏi Baidu, hoặc là tìm một người có kinh nghiệm còn tiện lợi hơn chuyện kéo em gái đi cùng đấy.” Kiều Mạn Phàm phản bác, cô luôn cảm thấy Kiều Mạc Khiêm đang có âm mưu gì đó.
Tôi chẳng muốn đi xem mắt với ông anh đâu. Hơn nữa, ngay cả 50 vạn mà đến bây giờ ông anh còn chưa cho, Kiều Mạc Khiêm thật đúng là xứng với cái mác "anh trai" thật.
Mạn Phàm còn muốn nói gì đó, nhưng Ngữ Phù đã gọi cô rồi. Mạn Phàm nói với anh trai yêu quý: “Anh, bên em đang rất bận, anh không thể chờ lâu như vậy được.”
Kiều Mạc Khiêm nói: “Anh có thể nói với đối phương để lùi thời gian gặp mặt lại.”
Kiều Mạn Phàm liền rất nóng nảy, cái gì vậy, sao cứ nhất quyết phải muốn cô đi cùng?!