Một là không có thù oán cá nhân, hai là không hề xung đột lợi ích, mấy người này vẫn có thể làm ra chuyện này thì bản thân nhân phẩm của bọn họ đã có vấn đề rồi.
Chỉ vì một chút hư vinh không tài nào hiểu nổi lại làm ra những chuyện như vậy với người vô tội.
Bị bắt bồi thường tiền là đáng đời rồi!
Hai mẹ con Giai Giai trở về nhà. Trên đường về nhà, mẹ của Giai Giai cực kỳ yên lặng, không nói một lời, còn Giai Giai vẫn luôn lải nhải mắng Kiều Mạn Phàm trên trời dưới đất.
Về đến nhà, Giai Giai lập tức cởi giày, nhìn thấy chân mình vừa sưng u vừa bầm tím, đụng nhẹ vào da cũng cảm thấy đau rát. Có thể thấy được, Kiều Mạn Phàm đã dẫm mạnh đến mức nào.
Mẹ của Giai Giai lấy nước thuốc đến bôi cho con gái, Giai Giai đau đến gào toáng lên.
“Mẹ, mẹ nhẹ tay chút! Con rất đau!”
“Nếu biết là đau vì sao con còn làm ra những chuyện này?” Mẹ Giai Giai nhìn con gái, hỏi.
“Con không muốn cô ta cứ ung dung đắc chí như vậy, con muốn cô ta cũng ngã như chó ăn phân.” Giai Giai nói, đáng tiếc không nhìn thấy Kiều Mạn Phàm ngã cạp đất.
Mẹ Giai Giai thất vọng nhìn con gái của bản thân. Vừa cố chấp lại bướng bỉnh như vậy, chính mình làm sai chuyện chẳng hề biết hối lỗi chút nào. Đây rốt cuộc là lỗi của ai? Của bà ư?
Vì sao con mình lại biến thành như vậy? Vì sao? Vì sao?
“Tiết Giai Giai. Chẳng lẽ con không hề nhận ra bản thân mình đã sai sao dù chỉ một chút xíu hay sao? Kiều Mạn Phàm rốt cuộc đã làm gì có lỗi với con? Thần tượng kia cũng chẳng nhìn đến con, cũng chẳng phải là gì của con. Con dựa vào đâu mà quản nhiều đến vậy?”
Giai Giai tránh né ánh mắt của mẹ mình.
“Mẹ, mẹ chẳng biết gì cả. Thôi, đừng hỏi nữa.”
“Mẹ, con không muốn đến trường nữa. Nếu đến trường mấy người đó nhất định cũng sẽ xem thường con, con không muốn bị kỳ thị.” Trong lòng Giai Giai thở phào, cuối cùng cũng không phải đi học.
Mẹ Giai Giai nhìn con gái, vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi: “Không đi học thì con muốn làm gì?”
“Con muốn vào ngành giải trí.” Giai Giai nói ra.
Mẹ Giai Giai ôm ngực, trái tim đập mạnh kịch liệt, toàn thân như nhũn ra, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ nghiêng ngả.
Cha của Giai Giai đi công tác đã trở về, nhìn thấy khuôn mặt vợ tái nhợt, lại nghe tin phải bồi thường năm mươi ngàn tệ, tức giận quát mắng ầm ĩ. Năm mươi ngàn tệ là nửa năm tiền lương rồi.
Mỗi ngày ông phải khom lưng cúi đầu với lãnh đạo, vất vả kiếm tiền như vậy lại thoáng chốc không cánh mà bay.
Ông cực kỳ tức giận vợ và con gái mình. Giai Giai lại khóc lóc náo loạn cầu xin cha mình. Vừa nghĩ tới mang tiếng quỵt nợ, vì công việc của mình, cha của Giai Giai vẫn quyết định trả số tiền năm mươi nghìn tệ này.
Thế nhưng lúc chuyển khoản thì vẫn đau lòng đến khó thở, nên khi đối mặt với vợ và con gái, ông không hề vui vẻ gì, nhất là vợ mình.
Rõ ràng đã để cho ra mặt giải quyết rồi nhưng kết quả lại không giải quyết được gì, phiền muốn chết.
Mẹ Giai Giai nhìn người chồng đang tức điên lên của mình, nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Ông chồng không hiểu nổi nhìn vợ mình.
“Bà đang ở đây nói chuyện điên khùng gì thế? Ly hôn? Ly hôn cái gì? Rời khỏi tôi, bà sống nổi hả? Còn con gái thì sao, bà đi thì ai chăm sóc con cái? Con nó sắp thi tốt nghiệp trung học rồi!”
Mẹ Giai Giai tỉnh táo nhìn chồng mình, nói: “Giai Giai đã lớn rồi, tất nhiên sẽ sống một mình được. Còn về kỳ thi đại học, con bé căn bản không hề muốn đi học tiếp, tôi cũng không muốn sống với ông nữa, nên cứ ly hôn đi.”
“Tôi không đồng ý ly hôn. Bà đúng là bị điên rồi, ầm ĩ gì chứ? Bà không làm được việc, tôi nói vài câu cũng không được à? Bà còn cáu kỉnh với tôi?” Ông chồng rất tức giận, nhưng phát hiện ra mặt người đối diện không có biểu tình gì cũng cố gắng đè nén tính tình của mình xuống. Nửa đời người rồi còn đòi ly hôn, ly cái gì mà ly.
Ly hôn rồi lại phải kết hôn lần nữa, quá phiền phức. Ông ta cần phải đi làm, trong nhà thì cần có người chăm sóc.