Nhìn thấy sự chờ mong của cha mẹ, Kiều Ngữ Phù nhíu mày, trong lòng hơi áy náy. Lẽ ra lúc trước cô nên đưa hai người ra ngoài đi dạo nhiều hơn.
Kiều Ngữ Phù đưa cho hai người một ít tiền: “Đi ra ngoài, cha mẹ đừng tiết kiệm.”
“Chúng ta có tiền, không cần đâu, con cứ giữ lại mà dùng.” Cha mẹ Tang không nhận, mấy năm nay họ cũng có một ít tiền tiết kiệm, đều là do Kiều Ngữ Phù cho hết lần này đến này đến lần khác.
Số tiền này không được xem là nhiều, nhưng đối với cha mẹ Tang mà nói thì không tính là ít.
Kiều Mạn Phàm nhận được điện thoại từ tổ sản xuất, bảo cô đưa người nhà đến sân bay tập hợp, chuẩn bị xuất phát.
Kiều Mạn Phàm nói thẳng: “Chúng tôi không đi máy bay, chúng tôi đi tàu cao tốc.”
“Vậy khi nào mọi người có thể đến được?” Tổ sản xuất rất khó chịu với Kiều Mạn Phàm, nhưng nghĩ đến độ hot của Kiều Mạn Phàm thì chỉ có thể chịu đựng.
“Ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát.” Kiều Mạn Phạm trực tiếp nói.
Tổ sản xuất cho Kiều Mạn Phàm địa chỉ khách sạn, là địa chỉ ở một thành phố khác. Trước tiên tập trung ở thành phố này, sau đó sẽ đến địa điểm cần đến.
Kiều Mạn Phàm cúp điện thoại, nói với cha mẹ Tang: “Sáng mai chúng ta sẽ lên đường, xem thử còn thiếu sót đồ gì không.”
Quan trọng nhất là thuốc của mẹ Tang, thứ này không thể thiếu được.
Tiếp theo, Kiều lớn Kiều nhỏ đưa cha mẹ Tang đi mua quần áo. Tham gia chương trình cũng không thể mặc quần áo xám xịt được, phải mặc tươi sáng một chút.
Cha Tang mua mấy bộ quần áo tiện lợi, còn mua một bộ trang phục thời Đường, mặc vào cảm thấy đặc biệt có tinh thần.
Dưới sự dụ dỗ của nhân viên bán hàng, Kiều lớn Kiều nhỏ đã mua không ít quần áo.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý Tiểu Quả tụ họp với Kiều Mạn Phàm ở trạm tàu cao tốc.
Với tư cách là trợ lý của Kiều Mạn Phàm, Tiểu Quả đương nhiên phải đi Kiều Mạn Phàm, nhưng người đại diện Đình tỷ lại không đến.
Kiều Mạn Phàm đưa cha mẹ Tang lên tàu, Kiều Ngữ Phù chào tạm biệt ba người: “Có chuyện gì chị phải nhớ gọi điện thoại về đó.”
Cha mẹ Tang vừa hào hứng vừa thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên họ đi du lịch ở xa, còn được tham gia chương trình truyền hình, cứ như là đang mơ vậy.
Sắc mặt mẹ Tang cũng không được tốt lắm, dù sao cơ thể vốn đã không khỏe. Có lẽ đây là lần đầu tiên bà đi xa trong cuộc đời, hoặc cũng có thể là lần cuối cùng.
Kiều Mạn Phàm nhanh chóng rót một cốc nước: “Mẹ có muốn uống chút thuốc không?”
Mẹ Tang cười cười, nụ cười hiền hậu: “Mẹ vẫn khỏe, không sao đâu.”
Tốc độ của tàu cao tốc không nhanh bằng máy bay nhưng tốc tộc cũng không chậm, điều kiện cũng rất tốt, quan trọng nhất là wifi khá mạnh.
Kiều Mạn Phàm lướt Weibo, xem phim giết thời gian.
Kiều Mạn Phàm không biết nghĩ gì mà tìm mấy phim truyền hình nguyên chủ đã tham gia, muốn xem khả năng diễn xuất của nguyên chủ tệ đến mức nào.
Tuy là nguyên chủ rất xinh đẹp nhưng không đủ tư cách đóng vai nữ chính, cơ bản đều đóng vai quần chúng hoặc là một số nữ phụ độc ác.
Mặc dù trong cuộc sống hiện thực, Kiều Mạn Phàm chân chính là một nữ phụ độc ác, nhưng trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh, cô ấy lại giống như một kẻ thiểu năng. Những hành động và biểu cảm khoa trương của nguyên chủ có thể khiến người ta xấu hổ đến mức da gà bay đầy trời.
Đủ kiểu uốn éo kệch cỡm, sắc mặt cũng không khống chế được, giọng nói lên xuống thất thường, đôi khi đột nhiên hét lớn làm người xem nhức cả tai.
Kiều Mạn Phàm không dám mở loa, cô đeo tai nghe nên tai cô như sắp bị thủng màng nhĩ tới nơi.
Tiểu Quả nhìn lướt qua điện thoại của Kiều Mạn Phàm, lập tức lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết. Sao chị Mạn cứ nghĩ không thông, một hai phải hành hạ bản thân như vậy chứ.
Thế mà lại xem chính mình diễn trò. Mặc dù Kiều Mạn Phàm là sếp, nhưng Tiểu Quả cũng không thể lừa dối lương tâm khen Kiều Mạn Phàm diễn tốt.