Dưới ánh mặt trời, cỏ dại và lá cây ven đường đều khô héo, chân cả đoàn giẫm lên đất đỏ. Toàn bộ thôn hơi vặn vẹo dưới cái nắng và hơi nóng, người trong thôn cũng không một ai bước ra ngoài.
Mọi thứ chắc chắn đang cho mọi người thấy hoàn cảnh có hơi tệ, không đúng, phải là rất tệ rồi.
Đội ngũ làm chương trình rất hài lòng khi nhìn các khách mời mặt cắt không còn giọt máu, còn camera thì đã ghi lại được tất cả.
Lữ đoàn trưởng đến để tiếp đón nhóm chương trình. Nhìn cả nhóm này mặt mũi sáng sủa, khuôn mặt da ngăm đen của lữ đoàn trưởng tràn đầy thấp thỏm mà muốn rút lui.
Khí chất của những người này rất nổi bật và đặc biệt, thoạt nhìn đã biết ngay họ không phải người sống ở vùng nông thôn.
Đạo diễn nói: "Đội trưởng đã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, đợi lát nữa sẽ có nhân viên đưa mọi người đến đó."
Kiều Mạn Phàm không hề lo lắng cho bản thân thay vào đó cô càng lo cho mẹ Tang hơn. Nếu không có điều hòa trong thời tiết nóng nực như vậy thì đây sẽ là một thử thách lớn đối với bà.
Ê-kíp chương trình này cũng bệnh quá đi mất!
Kiều Mạn Phàm mỗi tay kéo một cái vali. Cái vali ở trên đường bùn nghiêng ngả, ngã trái ngã phải, bánh xe cũng sắp hỏng rồi.
Cha Tang thấy thế hơi đau lòng: "Đưa một cái bố vác cho!"
"Không cần đâu ạ, con tự làm được." Kiều Mạn Phàm từ chối, trong tay cha Tang cũng kéo theo hai cái vali rồi.
Nếu nói về việc mang đồ theo thì gia đình Kiều Mạn Phàm là nhiều nhất, ba người tận bốn cái vali, ngay cả cô cũng không biết vì sao lại có nhiều đồ như vậy.
Mấy người quay phim vác camera chạy theo nhóm khách mời quay lại sự khổ sở, mệt nhọc của cả nhóm từ mọi góc độ khác nhau, vẻ mặt muốn khóc.
Lúc này, tổ sản xuất cảm thấy chương trình của họ đang ở đoạn cao trào. Những ngôi sao có địa vị cao được các fan nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa này, bây giờ lại trông thê thảm như vậy, fan chắc chắn sẽ xót xa và đau lòng chết mất.
Tổ sản xuất chắc chắn sẽ bị mắng, nào là tổ sản xuất không phải là người, nào là bị mắng thành chó.
Nhưng họ sẽ để ý sao? Chuyện đó không quan trọng chút nào, lưu lượng truy cập và xếp hạng mới là thứ đáng để quan tâm.
Có xếp hạng, có lưu lượng thì sẽ có kim chủ đến đầu tư. Rất nhiều nhà quảng cáo sẽ đến tài trợ, như vậy có phải vui vẻ hay không, có mà sướng phát điên luôn ấy chứ!
"Kiều Mạn Phàm, gia đình cô sẽ ở nhà này." Nhân viên công tác của tổ sản xuất đưa Kiều Mạn Phàm đến trước một ngôi nhà.
Hộ gia đình này khá nghèo, mặt tường không được xây bằng tường gạch mà làm bằng đất. Trong sân nhà vẫn còn là đường đất, con vịt cạc cạc cạc chạy loạn trong sân, rồi pẹt pẹt một tí. Một bãi phân xanh mượt, nhão nhão dinh dính tuồn ra từ mông nó.
Sau đó, vịt ta giẫm chân lên bãi phân rồi chạy quanh sân nhà, mang phân rải ra khắp nơi.
Trong không khí tràn ngập một loại mùi thối, phân vịt hôi hơn hẳn so với các loại khác.
Mọi người trở nên yên tĩnh, trên đầu ai cũng toàn vạch đen.
"Chúng tôi ở lại chỗ này ư?" Kiều Mạn Phàm nhìn nhân viên công tác đầy hoài nghi. "Tại sao tôi thấy chỗ ở tạm thời của tôi là nơi tồi tệ nhất thế?"
Có lí do để nghi ngờ nhóm làm chương trình đang nhắm vào cô, và bây giờ bằng chứng đã vô cùng rõ ràng.
Tổ sản xuất lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó! Mọi người đều giống nhau cả mà."
Kiều Mạn Phàm ngó xung quanh, Mễ Tinh Châu đang ở nhà bên cạnh, ít nhất thì đó cũng là nhà bằng gạch. Chẳng qua, anh ta là quán quân quốc gia, ở nhà tốt hơn một chút thì cũng không sao cả. Nhưng những khách mời khác đều tốt hơn cô, điều này làm Mạn Phàm không thể không hoài nghi được.
"Tôi thấy tốt nhất là nên rút thăm đi." Đội ngũ chương trình còn chưa kiếm chuyện với Kiều Mạn Phàm thì cô đã bắt đầu muốn gây sự.
"Rút thăm cũng được thôi, nhưng còn phải xem mọi người có đồng ý hay không đã." Tổ sản xuất ngay lập tức đá quả bóng đáp trả.