Mọi người đến đây để làm việc, để kiếm miếng cơm manh áo. Đáng lẽ, họ đã có một môi trường làm việc tốt hơn, thoải mái hơn, vậy thì tại sao lại tự tìm phiền toái cmn chứ?
Kiều Mạn Phàm còn tức giận hơn so với những người này: “Tại sao lại gập ghềnh thế này? Mấy người muốn đưa chúng tôi đi đâu?”
“Tôi nói là đến thành phố du lịch ở Trung Quốc, nhưng mấy người định lừa chúng tôi bán đến nông thôn đó hả?” Kiều Mạn Phàm chất vấn thợ quay phim. Chương trình muốn quăng cái nồi này lên đầu cô, mơ đi nhá.
Không thấy ánh mắt của khách mời đều cực kỳ phẫn nộ à?
Thợ quay phim: ???
Lừa bán? Lừa bán qq! Đứa con gái đáng chết như cô, muốn bán cũng bán không được.
Chẳng qua, đạo diễn cũng rất hài lòng với mấy cảnh như vậy. Mục đích chính của chương trình này là muốn nhìn thấy dáng vẻ của các ngôi sao tay chân luống cuống, họ sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết hay chỉ đơn giản là lo lắng suôn đây? Thật sự rất thú vị.
Nếu như đường bê tông ở thị trấn gập ghềnh thì đường ở thôn xóm lại bụi đất tung bay, ngay cả cửa sổ cũng không dám mở, nếu không sẽ ăn một miệng đầy bụi.
Cha Tang cũng không nhịn được hỏi Kiều Mạn Phàm: “Con gái, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Mặc dù cha mẹ Tang sống ở dưới đáy thành phố, có lẽ vô cùng vất vả, nhưng về cơ bản, các công trình nhà ở của thành phố vẫn rất tốt, vô hình chung cũng được hưởng rất nhiều.
Nhưng hoàn cảnh như thế này, cha Tang chưa từng nghĩ đến.
Kiều Mạn Phàm lắc đầu: “Con cũng không biết.”
Tổ sản xuất bắt đầu giải thích kế hoạch cho các khách mời: “Lần này chúng ta sẽ đến huyện Sa Dương, là một huyện nghèo nổi tiếng, thôn Dương Tây là thôn nghèo nhất của huyện này.”
Đoàn khách mời hai mặt nhìn nhau, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Nghèo đồng nghĩa với thiếu thốn, thiếu thốn đồng nghĩa với cuộc sống cực khổ.
Cũng có nghĩa là những thứ phổ biến, quen thuộc, tiện lợi ở thành phố thì lại không có ở đây.
Không có wifi, không có điều hòa, không có giao hàng nhanh,… cái gì cũng không có.
Thời gian sắp tới phải sống như thế nào?
Chương trình này cũng không phải mấy ngày là có thể kết thúc.
Sắc mặt của đoàn khách mời vô cùng khó coi. Mẹ của Vu Banh Bành không nhịn được chất vấn: “Mấy người không thông báo trước với chúng tôi chuyện này?”
Từ một show du lịch lại thành biến hình ký, khách mời của kỳ này chắc chắn là xui xẻo nhất, quá khó khăn, quá cực khổ.
Đạo diễn của chương trình mỉm cười: “Đây là một niềm vui bất ngờ.”
Đoàn khách mời: …
Bất ngờ thì bất ngờ thật nhưng vui cái qq!
Bên kế hoạch còn nói: “Có người đề nghị tổ chức trong nước, tổ sản xuất chúng tôi nghĩ, nếu muốn tổ chức trong nước thì nên đến một nơi có ý nghĩa.”
Ý nghĩa? Chương trình của mấy người là chương trình du lịch, ý nghĩa cái gì? Gameshow vốn để người ta thư giãn, để mọi người vui vẻ cười ha ha.
Bây giờ lại trở nên nghiêm túc như vậy, muốn làm chương trình có ý nghĩa? Rõ ràng là lừa người gạt quỷ, giày vò khách mời bọn họ làm trò vui.
Ánh mắt của đoàn khách mời vô thức dồn về phía Kiều Mạn Phàm, cực kỳ nghi ngờ ê-kíp chương trình muốn dạy cho Kiều Mạn Phàm một bài học để cư dân mạng trút giận.
Càng hấp dẫn thì lượt xem sẽ càng cao, như vậy mới xảy ra tình huống như bây giờ.
Bọn họ hoàn toàn là bị Kiều Mạn Phàm liên lụy, nhưng bây giờ cũng đã đến nơi rồi, họ còn có thể làm gì nữa chứ, chỉ có thể nhịn.
Xe dừng lại ở một cửa thôn, ê-kíp chương trình chào mừng mọi người xuống xe.
Kiều Mạn Phàm đỡ cha mẹ bước xuống, đưa mắt nhìn vào thôn. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được điều kiện kinh tế ở đây không tốt lắm, nhà hai tầng rất hiếm, hầu hết chỉ có một tầng.
Trên những thửa ruộng, lúa mọc thưa thớt vàng úa, cộng thêm thời tiết nắng nóng, cỏ dại cũng bị chết khô, phảng phất như chỉ cần một mồi lửa nhỏ thôi cũng có thể thiêu rụi hết thảy. Thật đáng thương mà!