Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó đạo diễn Lý nói: “Cô nghĩ lại xem. Những câu văn đó trở thành những hình ảnh cụ thể, những nhân vật trong tưởng tượng của cô biến thành những con người cụ thể, lời kịch họ nói, dựng lên cuộc sống, có phải rất vĩ đại hay không, có phải rất rung động hay không?”

Sau khi nghe mấy lời nói như tẩy não, Mạn Phàm lộ ra một nụ cười tươi, “Nhưng tôi từ chối, chuyện mà Kiều Mạn Phàm này thích làm nhất chính là nói "không" với những người muốn thuyết phục tôi.”

Phó đạo diễn Lý: ????

“Cô có thể cân nhắc kỹ càng lại.” Phó đạo diễn lý cảm thấy bản thân đã trả giá cho Trình Hữu quá nhiều rồi, Trình Hữu cần phải báo đáp ông ta thật tốt mới được!

Kiều Mạn Phàm lột mặt nạ, vỗ pạp pạp pạp vào mặt, tiện tay trát chỗ tinh chất thừa lên cổ, trong lòng thầm nghĩ.

Trong lúc nhất thời, tiền ở trong tay cũng không xài hết nổi. Nếu dùng nó ở chỗ thích hợp hơn cũng ổn, nhưng khả năng đầu tư kiếm lời cũng có xác suất thua lỗ cao không kém.

Kiều Mạn Phàm động lòng nhưng vẫn nói với phó đạo diễn Lý: “Tôi biết rồi, ông còn có chuyện gì khác không?”

Phó đạo diễn Lý cũng không trông cậy có thể thuyết phục Kiều Mạn Phàm trong một lần. Dù sao cũng là muốn cô ấy bỏ tiền túi ra mà, bảo người khác bỏ tiền trong túi ra khó khăn như vậy đó.

Sau khi phó đạo diễn Lý rời khỏi, nghĩ ngợi rồi cũng gọi một cuộc điện thoại cho Trình Hữu, ông nói: “Tôi đã tìm một người đầu tư cho cậu, cô ấy có khả năng sẽ đầu tư, cô ấy đã đọc kịch bản của cậu và rất thích.”

Nghe vậy, Trình Hữu đang nản lòng lập tức hăng hái cả lên, hỏi ngay: “Là ai thế?”

Phó đạo diễn Lý dừng một chút, nói: “Danh tiếng cô ấy hiện nay không tốt lắm, cậu có chấp nhận đầu tư của cô ấy không?”

Danh tiếng không tốt thì đã làm sao, giờ đây trong tay anh ta có gì đâu, liền hỏi: “Là ai vậy?”

Phó đạo diễn Lý: “Kiều Mạn Phàm.”

“Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạn Phàm bị cả giới bôi đen á?” Trình Hữu hơi kinh ngạc, “Cô ấy vừa ý kịch bản của em á?”

Trong miệng cộng đồng mạng, Kiều Mạn Phàm là một người phụ nữ nông cạn, ngạo mạn, vô lễ, vừa ngu xuẩn vừa độc ác, còn có thể vừa ý kịch bản của mình...

Chắc không phải là nhìn trúng nhân vật trong kịch bản đâu nhỉ?

Trình Hữu hơi đau lòng, những nhân vật trong kịch bản này, dù là vai chính hay là vai phụ, cả đám đều con của mình cả. Đặc biệt, vai ác cần phải là người có kỹ thuật diễn đảm nhận mới được.

Kỹ thuật diễn của Kiều Mạn Phàm không chống nổi vai ác, không đỡ nổi vai chính, không diễn được vai phụ, để cho làm phông nền thì khuôn mặt lại quá xinh đẹp. Cô ta còn gân gà hơn cả cái gân gà* (ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc).

“Cô ấy mang vốn vào đoàn ạ?” Trình Hữu không nhịn được hỏi.

Phó đạo diễn Lý biết Trình Hữu lo lắng điều gì, “Không biết, nhưng có thể tranh thủ một chút, bây giờ cái gì cũng không có, còn gì để mất đâu?”

Trình Hữu gật đầu, “Kiều Mạn Phàm, người này thế nào ạ?”

Phó đạo diễn cân nhắc một hồi: “Có hơi khác với hình tượng trên mạng, nhưng rất kiêu căng.”

Chương trình kỳ này vốn dĩ là chuẩn bị đặc biệt cho Kiều Mạn Phàm, nhưng cô ta lại là người trải qua tốt nhất trong tất cả các vị khách mời, mượn sức của họ.

Thoạt nhìn không ngốc nghếch như vậy, mặc kệ các khách mời thật tâm hay là giả ý, nhưng họ đều tụ tập bên người cô ta cả.

Nói đến cùng, tạo thành cục diện này là do vốn hiểu biết của chương trình dành cho Kiều Mạn Phàm không đủ sâu sắc, chỉ thấy được lưu lượng hùng mạnh trên người Kiều Mạn Phàm.

Trình Hữu vốn là một kẻ có hai bàn tay trắng. Bây giờ có một phương hướng để nỗ lực với hy vọng, dĩ nhiên anh ta muốn gắng sức nỗ lực. Không có tiền đúng là một bước khó đi.

Lúc này, Trình Hữu chỉ muốn đâm đầu kiếm tiền, bởi vì có quá nhiều thời điểm cần phải dùng tiền để bảo vệ bộ mặt của mình.

Nếu bản thân có tiền thì có thể làm chuyện mình muốn ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK