Nhận được cuộc điện thoại của bà Chu, bà Kiều ngơ ngác, vẻ mặt hoang mang và hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì?
Bà nghi ngờ là chính mình vừa mới tỉnh ngủ, chuyện vừa xaye ra chỉ là đang nằm mơ?
Giống như là sau một giấc mơ, đến khi tỉnh lại rồi vẫn thấy bồi hồi không nguôi?
Lúc này mới qua bao nhiêu lâu, còn chưa đến nửa ngày! Tại sao bên đó đã vội đổi ý?
Bà Kiều vừa sững sờ vừa bất lực, vừa nhỏ yếu vừa đáng thương. Bà lắp bắp hỏi: "Sao lại đột nhiên như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Có phải là Kiều Mạc Khiêm đã gây ra chuyện kỳ lạ gì không?"
Là bên hỏi cưới, bà Kiều theo bản năng suy nghĩ rằng con trai mình đã gây ra chuyện gì đó làm đối phương không thoải mái.
Bà Chu chân thành xin lỗi: "Thẩm Nhu à, chuyện này tớ thật sự xin lỗi. Trên thực tế, con gái tớ cũng không muốn kết hôn. Con trai nhà cậu rất tốt, nhưng đứa nhà tớ nó lại tùy hứng quá."
Vốn dĩ bà Kiều rất vui mừng, bà có thể nhìn thấy con trai kết hôn thì chuyện được gặp cháu trai, cháu gái đâu còn xa?
Chỉ còn có một bước, kết quả lại một chậu nước đá đổ ập xuống đầu. Thật sự khiến người buồn bực, chuyện con trai kết hôn lại quay về nơi không vạch đích.
Bà Kiều rất mệt lòng, cũng rất bất lực. Sắp xếp một lần đã mất công như vậy, tương lai không biết còn phải sắp xếp thêm bao nhiêu lần nữa.
Mới chỉ nghĩ thôi, bà đã thấy quá khó khăn.
Phiền phức thế, sao thằng con trai bà lại chẳng biết đường giải quyết chuyện lớn của đời nó cơ chứ?
Bà Kiều chỉ có thể nói: “Vậy thì tiếc quá, tớ thực thích Lan Hân nhà cậu. Tớ quá thất vọng rồi, đáng cậu nên nói trước với tớ một tiếng."
Nếu bảo bà Kiều không biểu lộ cảm xúc thì quả là không thể nào, lại còn phải lựa tình hình để biểu đạt ra. Đó là sự lễ phép cho đối phương cũng là cho chính bản thân bà.
Hơn nữa cũng biểu đạt ra sự tức giận của chính mình.
Bà Chu vô cùng áy náy và cũng vô cùng đuối lý. Nhà mình biết chuyện nhà mình, đây hoàn toàn là vấn đề của con gái nhà họ.
Bà Kiều bộc lộ sự thất vọng ra ngoài: "Thế thì đúng là quá không có duyên." Quà cũng đã tặng không, mà đó chỉ là kèm theo, quan trọng là con dâu đã không có.
Bà Chu nói: “Là con bé chết tiệt kia quật cường, làm ầm ĩ. Con gái đều là món nợ cả, không có cách nào hết, là con bé chết tiệt kia của nhà tớ không xứng.”
"Thôi vậy, bà Chu, sau này mà thấy ai phù hợp thì còn phải nhờ bà giới thiệu giúp đaya.” Nếu đã thành kết cục đã định, bà Kiều nhất định phải đạt đến kết quả có ích lợi lớn nhất và cũng cho hai bên bậc thang đi xuống.
Mua bán không thành chẳng phải vẫn còn tình nghĩa à.
Bà Chu lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Đó là đương nhiên rồi, con trai nhà cậu ưu tú như vậy mà.”
Bà Kiều cúp điện thoại, vẻ tức giận lập tức hiển hiện đầy khuôn mặt, trông vừa dữ tợn vừa khủng bố.
Nhìn thấy trạng thái của mẹ mình, Kiều Mạc Khiêm biết ngay Chu Lan Hân đã thành công. Tốc độ cũng rất nhanh, người phụ nữ này cũng có năng lực đấy.
Trạng thái hiện tại giữa Kiều Mạc Khiêm với mẹ ruột chính là, anh tốt thì tôi không ổn, anh không ổn nổi thì tôi lại khoẻ mạnh.
Nếu là tin tức xấu với bà Kiều thì chính là tin tức tốt với hắn ta.
Kiều Mạc Khiêm dùng tay che khuất khóe miệng không kìm nổi mà đã cong lên, ho khan một tiếng và hỏi: “Mẹ, sao vậy ạ?”
Bà Kiều nhìn lên nhìn xuống nguýt trái gườm phải, găm mắt nhìn chằm chằm vào thằng con trai quý hoá hồi lâu. Còn Kiều Mạc Khiêm thì để mặc bà đánh giá, tâm như gương sáng, bất động như núi, dù sao cũng chẳng liên quan đến hắn ta.
Bà Kiều không nhịn được mà hỏi: “Vì sao đứa bé nhà họ Chu kia không thích, cũng đã đi đến bước này, chỉ thiếu chút nữa thôi. Vì sao lại không cưới chứ??? Anh nói cho tôi xem, vì sao con bé lại không đồng ý? Vì, sao, lại, không, đồng, ý???"
Kiều Mạc Khiêm trắng trợn nặn ra vẻ ngạc nhiên: "Cô ấy không đồng ý ư?"