Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiết Oa Tử: “Thế đọc sách có thể khiến em có tiền không?”

Kiều Mạn Phàm: “Không nhất định.”

Thiết Oa Tử: “Vậy sao em phải đọc sách chứ?"

Kiều Mạn Phàm: “Nhóc không đọc sách nhất định sẽ không có tiền. Nếu đọc sách thì có lẽ sẽ có tiền. Mặc dù không có tiền, nhóc cũng là một phần tử thức thanh cao.”

Thiết Oa Tử: “Trở thành phần tử trí thức có lợi gì chứ?”

Kiều Mạn Phàm: “Ít nhất tinh thần nhóc sẽ giàu có.”

Thiết Oa Tử: “Tinh thần giàu có thì có ích lợi gì, tinh thần giàu có là có nghĩa gì?”

Mạn Phàm thở dài, vì lý do gì cô lại muốn thảo luận nhân sinh với một đứa nhóc bảy tuổi hài chứ?

Kiều Mạn Phàm hỏi: “Nhóc có biết tại sao bây giờ chị lại nói chuyện phiếm, nói về cuộc sống nói lý tưởng ở chỗ này không?”

Thiết Oa Tử rất mê mang, hỏi: “Vì sao?”

Kiều Mạn Phàm: “Bởi vì có được một nghề thành thạo là vô cùng quan trọng.”

Thiết Oa Tử còn muốn nói gì đó nhưng bị Kiều Mạn Phàm không nể tình cắt ngang, “Đừng hỏi, nên hỏi là nhóc nhỏ như vậy thì có thể làm được gì, không đọc sách thì có thể làm gì, chẳng lẽ mỗi ngày cứ chạy quanh khắp núi giống người rừng hay sao?”

Cô duỗi ngón tay ra búng vào đầu Thiết Oa Tử, lại hỏi: “Nhóc có gội đầu không, nhóc làm nhiễm bẩn tay của chị rồi.”

Thiết Oa Tử cười ha ha, “Em không gội đầu.”

Mạn Phàm đứng dậy đi xem chỗ thịt trong nồi gốm một chút, vừa mở cái nắp ra đã ngửi thấy được mùi hương.

Ực, Kiều Mạn Phàm không nhịn được mà nuốt nước miếng, thèm quá!

Cô đậy nắp lên, tiếp tục để lửa nhỏ hầm cách thủy, rồi nằm lại trên cái ghế tiếp tục xem kịch bản. Kịch bản rất nhanh đã được giở tới cuối.

Ơ, cốt truyện vẫn còn chưa kể xong mà, tại sao lại hết rồi, chẳng lẽ đoạn sau đã bị xé để chùi đít ư?

Mạn Phàm lật đi lật lại tờ cuối cùng. Cô có thể xác nhận kịch bản chưa viết xong, nhưng đúng thật là tờ cuối cùng. Ở đây có họ tên biên kịch Trình Hữu với một dãy số điện thoại.

Kiều Mạn Phàm suy nghĩ một lúc, vẫn lưu số của Trình Hữu.

Dù sao cô thấy bản thân cũng coi như là một nửa fan của vị biên kịch này. Kịch bản viết rất tốt, có thể đi lùng một vài vở kịch anh ta viết.

Phó đạo diễn Lý nhìn thấy hành động của Kiều Mạn Phàm thì có một suy nghĩ nảy sinh trong lòng, cũng hơi hâm mộ vận may của Trình Hữu thật.

Đừng quên, Kiều Mạn Phàm chính là một đại tiểu thư con nhà giàu. Tuy rằng hiện tại đã thành giả, nhưng trong tay có thể sẽ có tiền. Nếu cô ta đầu tư, kịch bản của Trình Hữu có lẽ thật sự sẽ có khả năng được sử dụng.

Đương nhiên, cũng có khả năng là Kiều Mạn Phàm mang vốn vào đoàn rồi biến toàn bộ đoàn phim đều thành đồ chơi trong tay cô ta.

Nhưng nếu không có sự đầu tư của Kiều Mạn Phàm thì kịch bản này chắc chắn sẽ không được quay. Thứ không có giá trị chỉ là đống giấy bỏ đi, đến chùi đít cũng thấy cứng không sử dụng được.

Sau khi xem kịch bản xong, cuối cùng Mạn Phàm cũng nhớ đến đồng đội của mình. Cô cầm một cái phích nước, đổ nhanh một gói to cà phê vào trong và mang nó đi bổ sung nước cho đồng đội.

Tổ sản xuất: ...

Thật quá cmn đơn giản thô bạo, cứ cảm thấy cô nàng coi nhóm khách mời như heo mà nuôi.

Có ai từng thấy đổ thẳng cà phê vào phích nước chưa, cô ta không sợ phích nước nổ tung ư?

Mấy vị khách mời thấy Kiều Mạn Phàm đưa nước tới, trong lòng thản nhiên sinh ra một suy nghĩ, tại sao cô ta/chị ấy còn nhớ đến chúng ta?

Kiều Mạn Phàm rót cho mỗi khách mời một cốc cà phê. Dưới ánh mặt trời chói chang, sắc mặt của họ đều bị phơi đỏ cả lên, sau đó chuyển thành màu đen.

Tham gia chương trình không những phải làm việc phí sức, mà còn bị tàn phá nhan sắc nữa.

Đây là nỗi khốn khó của con người mà!

Còn thịnh thế mỹ nhan như Tư Thừa Trạch, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lại khúc xạ ra ánh sáng mông lung. Cả người dường như được phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa. Thật là đẹp đến loá mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK