Kiều Mạc Khiêm nghe đầu dây bên kia lảm nhảm, lập tức cau mày: “Có chuyện thì gì nói mau.”
“Anh, công ty đã nhận cho em một chương trình.” Kiều Mạn Phàm nói.
Kiều Mạc Khiêm đến nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Bây giờ mà mày còn có thể được tham gia chương trình sao?”
Kiều Mạn Phàm: …
Anh đã không biết nói chuyện thì đừng có mở miệng, mặc dù em tiếng xấu khắp nơi nhưng mà vẫn rất nổi tiếng đó nha.
Kiều Mạc Khiêm: “Chương trình gì?”
Kiều Mạn Phàm: “Nhà Có Bảo Bối.”
“Bảo bối gì? Mày cũng chưa có con mà?” Kiều Mạc Khiêm nghi hoặc.
Kiều Mạn Phàm: …
Tiểu tử, cuộc sống tiêu khiển của cậu cũng quá là cằn cỗi đi mà. Cô mới đến thế giới này chưa được bao lâu cũng biết đến chương trình này đấy.
Kiều Mạn Phàm giải thích cho hắn như thế nào là chương trình ‘Nhà Có Bảo Bối’. Kiều Mạc Khiêm ‘ờ’ một tiếng: “Vậy mày gọi là muốn gì đây?”
Kiều Mạc Khiêm không quan tâm công việc của Kiều Mạn phàm là gì, chỉ cần không mang phiền phức cho nhà họ Kiều thì làm gì cũng được.
Kiều Mạn Phàm nức nở ‘oa’ lên: “Anh có thể cho em mượn đoàn luật sư của công ty được không? Công ty quản lý này quá (xã hội) đen rồi.”
Ma thuật thì chỉ có thể bị ma thuật đánh bại, nếu muốn đánh bại sức mạnh của đồng tiền thì chỉ có thể siêu giàu thôi. Đã nói rồi, đừng có quá đáng, cô bây giờ chính là mặt dày đi tìm Kiều Mạc Khiêm.
Chỉ cần sau lưng cô có tập đoàn Đông Phương thì rất nhiều việc đều trở nên dễ dàng và đơn giản. Cô không để Kiều Mạc Khiêm trực tiếp ra mặt mà thành thành thật thật chọn đi con đường pháp luật, tập đoàn Đông Phương nuôi một đám luật sư cũng không có phải là đều ăn chay.
Cho dù sau cùng vẫn phải bồi thường hợp đồng đi nữa thì cũng sẽ ít hơn 50 triệu.
Đồng thời, cô muốn mượn lực chống lực, nếu sau cùng không thể hủy hợp đồng thì cũng có thể đào lấy vài miếng thịt từ công ty quản lý.
Việc khó việc khổ đều là cô làm vậy mà kết quả tiền cô nhận được ít nhất. Hức…
“Cháu gái, cháu đây là đang làm gì? Có chuyện gì từ từ nói.” Tổng giám đốc Lý mặt mũi vô cùng khó coi. Đoàn luật sư của tập đoàn Đông Phương đến có thể nói là một đòn chí mạng, chính là kiểu ‘loạn quyền đánh chết lão sư phụ’.
Thủ đoạn mà công ty quản lý đối phó với nghệ sĩ khác không có hiệu quả đối với Kiều Mạn Phàm bởi vì sau lưng cô là nhà họ Kiều. Cô có đủ ưu thế mà những nghệ sĩ khác phải phấn đấu.
“Từ từ nói? Chú làm như đang đuổi ăn mày vậy, người ta muốn cùng ăn một xíu mặt đã khó coi, còn muốn tôi từ từ nói chuyện? Chú nghĩ tôi là loại người dễ bị bắt nạt như vậy à?”
Kiều Mạn Phàm ai oán nói với Kiều Mạc Khiêm: “Anh nghe đi, bọn họ vẫn còn uy hiếp em.”
Tổng giám đốc Lý và Đình tỷ hít sâu một hơi. Gặp phải kiểu nghệ sĩ không hiểu chuyện như thế này là khó đối phó nhất.
Nếu là nghệ sĩ bình thường thì muốn làm thì làm, không làm thì biến, sau đó lặng lẽ phong sát là được.
Kiều Mạc Khiêm hỏi Kiều Mạn Phàm: “Tóm lại mày muốn sao, rốt cuộc mục đích của mày là gì?”
Kiều Mạn Phàm: “Cho dù cuối cùng em không thể rút chân khỏi showbiz thì em cũng muốn lấy lại thù lao mà em đáng được nhận”.
Kiều Mạc Khiêm: “Được, sẽ có luật sự đến đàm phán. Khi nào cần thì cứ gọi điện cho luật sư là được.”
Hắn cúp máy trước, thật sự Kiều Mạn Phàm quá ồn ào nên hắn không muốn nói chuyện cùng con bé nữa.
Kiều Mạn Phàm cất điện thoại, sắc mặt thay đổi từ đau khổ chuyển sang ung dung. Làm người trưởng thành cần phải biết điều khiển cảm xúc.
Cô nhấc cốc cà phê lên nhàn nhã uống một ngụm rồi nói với tổng giám đốc Lý: “Đợi lát nữa có luật sư đến, rồi chúng ta thảo luận một chút về bản hợp đồng.”
Nếu như hợp đồng bá đạo như vậy thì pháp luật sẽ không công nhận, nghệ sĩ hoàn toàn không được xem là con người, mọi thứ đều thuộc về công ty quản lý, ngay cả tài khoản xã hội cũng thế.
Đột nhiên nhìn thấy tia hi vọng rút ra khỏi giới showbiz mà có khi còn không phải bồi thường hợp đồng, cô cảm thấy cuộc sống tự nhiên lại tràn đầy niềm vui.